Tống Hạo thấy cậu ta thì không hề ngạc nhiên, một là đã sớm đoán được việc hai chị em Kiều Nặc nằm yên thắng lợi sẽ gây ra bất bình, Triệu Duệ không đến thì người khác cũng sẽ đến.
Hai là, đây là livestream, từng hành động lời nói của Triệu Duệ anh ấy đều quan sát được.
Tống Hạo nâng chén trà, ung dung nhấp một ngụm, thong thả hỏi: "Thầy Triệu hùng hổ tìm tôi làm gì vậy?"
Triệu Duệ bị dáng vẻ biết rõ còn cố hỏi của anh ấy chọc cười, "Đây là livestream, có cần phải diễn kịch với tôi không?"
Tống Hạo cười nhạt: "Để tôi đoán xem nhé, thầy Triệu là không vui với việc hai chị em Kiều Nặc sai chủ nhà làm việc, còn mình thì nằm yên hưởng thụ?"
"Bọn họ công khai phá vỡ quy tắc, còn không cho người khác không vui à?"
Tống Hạo nhíu mày nói: "Quy tắc của chương trình chúng ta chẳng phải là khách mời từ ngày vào ở thì phải hóa thân thành người làm thuê, mặc chủ nhà sai khiến sao, Lưu Ngũ không sai khiến bọn họ mà tự mình ôm đồm hết công việc, còn thành lỗi của bọn họ?"
Triệu Duệ nghẹn lời, rất nhanh lại nói: "Thôi đi, rõ ràng là Kiều Nhất đánh Kiều Nặc, mượn cơ hội uy hiếp chủ nhà bắt anh ta phải làm việc, đây chính là uy hiếp, dùng cường quyền để mưu lợi riêng!"
Tống Hạo gật đầu nói: "Nghe cậu nói thì đúng là hơi quá đáng nhỉ, hay là cậu về nhà cũng bảo chị đánh cho một trận đi, xem chủ nhà có bị hai người uy hiếp không, sau đó hì hục làm việc?"
"Anh! Anh đang cố cãi cùn!"
"Ai da, cái tội này tôi không nhận đâu nhé, tôi chỉ đang thuật lại sự thật mà thôi, hai chị em Kiều Nặc chưa từng làm tổn thương bất kỳ ai, càng không động đến một sợi lông của Lưu Ngũ.
"Lưu Ngũ chỉ toàn đứng xem hai chị em sinh hoạt hàng ngày mà thôi, hơn nữa thái độ của Kiều Nhất đối với anh ta trước giờ đều rất hòa nhã, cho dù anh ta mắng Kiều Nặc thậm tệ như vậy, Kiều Nhất cũng đều cười tươi đáp lại, còn về việc cậu nói là uy hiếp dụ dỗ, dùng cường quyền để mưu lợi thì càng không tồn tại, Lưu Ngũ người ta là tự nguyện nhường đủ loại đồ tốt cho bọn họ, đây là cách đối đãi khách của người ta, sao cậu lại có thể ác ý suy đoán như vậy?"
"Tôi không có ác ý suy đoán, tôi..."
Tống Hạo giả vờ sợ hãi vỗ vỗ ngực: "May mà đây là livestream, lời nói hành động của khách mời đều có mọi người nhìn thấy, nếu không thì thật sự xảy ra chuyện lớn rồi, cậu cũng đừng cảm thấy bất bình, nhà và nhiệm vụ mà cậu rút thăm đều là tốt nhất, chú Lưu cũng rất khách sáo với hai người, cho hai người ăn ngon uống tốt, cũng không nỡ để cậu làm việc, chẳng lẽ đó cũng là sự ưu đãi mà hai người có được nhờ vào uy hiếp dụ dỗ?"
"Chuyện đó căn bản là hai chuyện khác nhau!"
"Haiz, tôi đã nhắc nhở cậu rồi, đã đến đây thì phải chuẩn bị tinh thần chịu khổ, chương trình mới bắt đầu thôi sao mà cậu đã tự mình nghĩ ra nhiều chuyện vậy rồi, chúng ta là chương trình thực tế trải nghiệm cuộc sống, không phải là chương trình giải đố phá án, tư duy nhảy nhót của cậu tốt nhất nên dừng lại đi."
"Tôi, tôi không phải..." Triệu Duệ bị Tống Hạo làm cho rối hết cả lên.
"Xin lỗi đạo diễn, ý của em trai tôi không phải như anh nghĩ, cậu ta chỉ là lo lắng việc ưu đãi như vậy sẽ mang đến những ý kiến không hay cho chương trình, không có ý nhắm vào ai cả."
Sở Vi Nhu vội vàng lên tiếng giải vây, thuần thục kéo tay câu ta nhẹ nhàng xoa bóp, để biểu thị sự an ủi.
"Thấy không, vẫn là cô Sở hiểu chuyện quan tâm đến chương trình, danh tiếng của chúng ta tốt đẹp lắm đấy, từ độ hot của hai chị em Kiều Nặc thì có thể thấy khán giả cũng rất thích, hai người cứ yên tâm làm việc của mình đi, còn những việc khác đã có người phụ trách rồi không cần hai người phải lo lắng."
"Vâng, vậy đạo diễn cứ bận việc, chúng tôi đi trước."
"Ê ê ê, đi thong thả, không tiễn nhé."
Sở Vi Nhu kéo Triệu Duệ còn chưa hoàn hồn đi.
Cô ta hận sự lỗ mãng của cậu ta chết đi được, cứ tưởng là trợ lực nhưng kết quả lại thành trò cười, mất mặt đến tận ngân hà rồi.
[Ha ha ha ha, cười chết mất, người này thật là ngốc nghếch]
[Xác định rồi, cậu ta không phải là si tình mà là không có đầu óc]
[Tôi thật sự không hiểu nổi, cậu ta ghét Kiều Nặc đến vậy sao, có cần thiết phải cắn chặt không buông không]
[Ai cắn cậu ta chứ, anh trai rõ ràng đang tranh thủ quy tắc trò chơi công bằng cho mọi người, có gì sai]
[Ha ha, xin từ chối nhận, hai tổ khác không cần ai tranh sự công bằng cho, người ta làm nhiệm vụ tốt lắm đấy]
[Tính ra, khách mời nhỏ tuổi nhất là Lục Ninh đúng không, được anh trai cưng chiều như công chúa, nếu thật sự gặp bất công, chỉ sợ anh trai đã xé đạo diễn ra rồi, kết quả người ta đã làm gì, còn hai người này thì lại làm gì?]
[Tôi chỉ thấy Triệu Duệ hở một tí là vô cớ tố cáo, còn cô Sở thì luôn mồm nói giúp, hành động không tích cực chút nào]
[Đừng nói cô ta xuất thân từ nông thôn, có thể chịu khổ như thế nào, sao còn nhõng nhẽo hơn cả Ninh Ninh, nhặt cái đĩa thôi mà cũng có thể làm rách tay, không dám nhìn]
[Đúng đúng đúng, từ khi xem qua lịch sử thăng tiến của cô ta, tôi đã ngửi thấy mùi bạch liên trà xanh nồng nặc rồi, tôi đến đây là để vạch trần cô ta]
[Mấy người phụ nữ kiểu này đều có một điểm chung đó là hiểu biết lễ nghĩa, dịu dàng chu đáo, nhưng khi thực sự bắt tay vào làm việc thì cái này không được, cái kia không xong, ỷ vào vẻ ngoài yếu đuối để kích thích ham muốn bảo vệ của đàn ông, có người cứ bị dắt mũi thôi]
[Đúng đúng đúng, tôi chỉ muốn xem khi nào cô ta lộ cái đuôi cáo ra thôi]
[Cho nên, tôi không sợ cô ta giở trò, cô ta càng giở trò tôi càng hưng phấn]
[Tốt lắm, nhiều hơn nữa đi, húp sùm sụp!]
Sở Vi Nhu cố gắng kìm nén sự tức giận trong lòng, nhưng những bước chân vội vàng và vẻ mặt im lặng, đã làm nổi bật sự bất mãn của cô ta.
"Xin lỗi, em lại làm chị lo lắng rồi."
Triệu Duệ vừa nói vừa kéo cô ta dừng lại, nắm lấy vai cô ta xoay về phía mình.
"Không, là chị chưa làm tốt bổn phận của một người chị, chị nên nói rõ với em một chuyện." Sở Vi Nhu nhìn cậu ta một cách nghiêm túc.
Triệu Duệ trong lòng lạnh đi, lo lắng hỏi: "Chuyện gì?"
"Chúng ta đã tham gia chương trình thực tế với tư cách là chị em trên màn ảnh thì phải tuân thủ quy tắc của chương trình, cho dù gặp bất công hay bị uất ức cũng nên nhìn lại bản thân mình nhiều hơn, chứ không phải hở một tí là trút giận lên người khác, làm như vậy là không đúng."
[Nhìn đi, có mùi vị chưa kìa]
[Tố cáo bằng cách lấy lui làm tiến]
"Huống chi quy tắc chương trình rõ ràng minh bạch, không hề có bất kỳ sự thiên vị hay bất công nào, ưu đãi mà Kiều Nặc có được đều là do anh ấy tự mình đạt được, em không tìm hiểu rõ sự việc đã vội vàng ác ý suy đoán, hành động như vậy thật sự rất lỗ mãng, em làm như vậy sẽ bị ghét đấy, vất vả lắm em mới có được thành tựu ngày hôm nay, đừng vì..."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận