Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Câu Chuyện Mà Anh Không Biết (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 24: Ngoại truyện 1: Phần không có trong xuất bản

Câu Chuyện Mà Anh Không Biết (Dịch) (Đã Full)

  • 1123 lượt xem
  • 2844 chữ
  • 2021-09-09 00:39:01

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Phần này không có trong xuất bản

Lộ Chi Phán sinh ra một cô con gái. Sau rất nhiều lần Giang Trọng Đạt và Giang Thiệu Minh cùng bàn bạc, Lộ Chi Phán và Ôn Khả Vân trực tiếp tự quyết định cái tên cho cô nhóc – Giang Nhạc Lăng. Từ lúc sinh ra, Giang Nhạc Lăng đã được cả nhà yêu thương. Giang Trọng Đạt và Ôn Khả Vân đương nhiên càng thêm yêu chiều cô cháu gái cưng này. Bạn nhỏ Giang Thành Húc hơn năm tuổi cũng hết lòng yêu thương em gái, thậm chí liên tục đòi bế em. Mấy người lớn thấy không còn cách nào với Giang Thành Húc, đành phải nhìn một đứa trẻ run rẩy bế một đứa trẻ khác.

Sau khi sinh con gái và ở cữ xong, Lộ Chi Phán lập tức bắt đầu giảm béo, cũng tham gia các lớp tập, sau khi về nhà thì tự chăm con. Chẳng được mấy tháng, cân nặng của cô giảm thẳng xuống. Tuy cô vẫn còn đẫy đà hơn trước rất nhiều nhưng tuyệt đối không được coi là béo.

Chẳng mấy chốc, Giang Thiệu Minh đã phát hiện ra sự thay đổi của vợ. Anh đi ra từ phòng tắm, cầm khăn lau tóc. Thấy cô còn đang đọc sách, anh chậm rãi đi về phía cô, quét mắt vài lần qua quyển sách cô đang đọc, hóa ra là về phương diện kỹ năng tìm việc gì đó. Anh không khỏi nhướng mày. “Em định ra ngoài tìm việc à?”

Lộ Chi Phán gập sách lại, cười ngọt ngào với anh. “Đúng, anh vui lắm đúng không.”

Giang Thiệu Minh lập tức sa sầm mặt. Bây giờ cô là người vô cùng bận rộn: tập gym rồi spa gì đó, sau khi trở về thì quanh quẩn chuyện con gái, sau khi con gái ngủ, cô sẽ trò chuyện với Tiểu Húc, hoàn toàn vứt người làm chồng là anh qua một bên. Nếu không phải vì buổi tối ngủ cùng nhau, có khi cả ngày anh cũng không thấy mặt cô ấy chứ. “Vì sao anh phải vui?”

“Thì em suy nghĩ cho anh mà. Vợ anh ngoài chăm con thì chẳng biết làm gì, nói ra anh rõ là mất mặt. Hơn nữa em ở nhà trong thời gian quá dài thì sẽ không có tiếng nói chung với anh, lâu ngày sẽ hình thành sự khác biệt. Vả lại cứ một mực ở nhà, vóc dáng dễ thay đổi, cũng trở nên thô tục.” Cô ngẫm nghĩ. “Em đang nâng cao sức hút của bản thân đấy!”

Giang Thiệu Minh quan sát cô một lượt, vươn tay nhéo mặt cô. “Thế trước đây em sống thế nào hả?”

Trước đây không phải cũng sống vậy sao?

Anh lấy máy sấy ra sấy tóc. Lộ Chi Phán lập tức đi qua lấy lòng, cầm máy sấy từ trong tay anh, tự sấy tóc cho anh. Giang Thiệu Minh không ngăn cản cô nịnh nọt, nên nói là còn hưởng thụ nữa, anh ngồi yên đó không nhúc nhích. Tóc anh không dài, về cơ bản hai tháng sẽ cắt một lần, kiểu tóc thuộc loại ngắn bình thường vạn năm không đổi, anh cũng không quá quan tâm đến phương diện này. Tóc khô rất nhanh, cô cất máy sấy đi.

Cô kéo áo anh. “Rốt cuộc anh có đồng ý không thế!”

Giang Thiệu Minh ngồi đó, hay tay khoanh lại, đôi mắt nhắm chặt, không nói một lời.

“Nói chuyện đi chứ.”

Giang Thiệu Minh bị cô lắc mạnh, cuối cùng mở mắt ra. “Không phải em đã quyết định rồi sao? Ý kiến của anh đâu có quan trọng.”

Lộ Chi Phán bặm môi. “Ai nói ý kiến của anh không quan trọng? Anh lôi cô ta ra đây, em dạy dỗ hộ anh. Chồng em là người ưu tú như thế, cất tiếng cái là tuôn lời vàng ngọc, sao có thể bị xem nhẹ được!”

Giang Thiệu Minh cắn môi dưới, vươn tay kéo thẳng cô vào lòng. Cô thở nhẹ một tiếng, đối diện với gương mặt của anh thì không nhịn được cười. “Anh thật đáng ghét.”

Anh hôn lên trán cô, sau đó ôm cô vào lòng. “Muốn làm gì thì cứ làm đi! Có điều cũng không thể không đếm xỉa đến anh quá mức chứ!”

“Không đếm xỉa đến anh đâu ra.”

“Hôm qua có phải em một mực ở trong phòng Nhạc Lăng nói chuyện với con bé không? Sau khi trở về thì leo thẳng lên giường ngủ, chẳng buồn nói với anh câu nào.”

Lộ Chi Phán ngẫm nghĩ, hình như thật sự là vậy.

“Hôm kia em ngủ luôn cùng Nhạc Lăng, cũng chẳng buồn quay về phòng.”

Chuyện này hình như cũng là thật…

“Hôm kìa em cứ mải mê đọc sách, cũng chẳng buồn để ý đến anh.”

Chuyện này, cô ngẫm nghĩ, thật sự quên rồi.

Lộ Chi Phán đưa tay che hai mắt mình lại, bị anh nói đến mức bản thân cũng không dám nhìn anh nữa.

Giang Thiệu Minh kéo hai tay cô xuống, gí ngón tay xuống trán cô.

***************

Lộ Chi Phán bắt đầu tìm việc. Cô nộp rất nhiều CV, nhưng hồi âm rất ít, cô cũng bị kinh nghiệm làm việc của mình đả kích. Lộ Chi Phán hỏi người trong công ty làm gì để tô đẹp cho CV của mình, giả vờ như mình cũng là một người có chút kinh nghiệm, nhưng sợ vào công ty rồi rất nhiều chuyện mình không quen tay, vì thế lại không dám tô quá đẹp.

Cô vừa chăm con gái, vừa bắt đầu tham gia phỏng vấn.

Liên tục hai tháng liền, cô tham gia các loại phỏng vấn lớn nhỏ, cũng không phải là hoàn toàn không đạt. Có một công ty thật sự quá xa nên cô từ chối. Còn một công ty khác có cái tên rất bùi tai, nhưng môi trường làm việc lại là ở nhà kho, cô nhìn mà phải tặc lưỡi. Cuối cùng Lộ Chi Phán được tập đoàn Đông Viễn giữ lại, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy rất bất ngờ. Công ty này rất ổn, lúc ấy cô chỉ nộp CV bừa, không ngờ có thể vào được công ty đó.

Lộ Chi Phán chính thức bắt đầu đi làm, công việc không nhiều, cô cũng biết mình có được công việc này coi như là vì rất may mắn. Một đồng nghiệp mang thai nên vốn xin nghỉ phép sau hai tháng nữa, nhưng vì sức khỏe không tốt, người nhà cảm thấy hiện giờ cô ấy không thể tiếp tục làm việc được, vì thế khiến nhân viên công ty cũng bắt đầu trở tay không kịp. Lộ Chi Phán làm thư ký, thỉnh thoảng còn phải cùng sếp đi tiếp khách. May là tiệc tùng rất ít, hơn phân nửa đều là tham gia vài tiệc rượu, tất cả đều thuộc loại trao đổi chuyện làm ăn.

Lộ Chi Phán thích cảm giác được đi làm, giống như có thể cảm nhận được thời gian trôi qua, đồng thời có thể tiếp xúc với nhiều người hơn, mở ra thế giới của bản thân mình. Từ Lâm nói môi trường xung quanh có thể ảnh hưởng rất nhiều đến con người. Trong mắt phần lớn mọi người, thế giới xung quanh đại diện cho tất cả, nhưng thế giới như vậy chí ít cũng làm phong phú bản thân, chúng ta sẽ không bị mắc lại trong những thứ tiêu cực trên mạng hay trong thế giới tích cực đầy hư cấu.

Lúc sắp tan làm, sếp Hoàng đột nhiên gọi cô. “Lát nữa cô theo tôi tham dự một bữa tiệc.”

Lộ Chi Phán vốn chuẩn bị tan làm cảm thấy hơi buồn bực.

Lộ Chi Phán chép miệng, cảm thấy tất cả đều là lỗi của mình. Lúc ấy đồng nghiệp của cô đang yêu đương cuồng nhiệt, sếp Hoàng rất tâm lý nên cho đồng nghiệp ở bên bạn trai nhiều hơn. Sau đó lúc sếp Hoàng hỏi cô có bạn trai không, cô ngốc nghếch nói mình không có. Sau khi phản ứng lại, cô mới vô cùng câm nín, cô quả thực không có bạn trai, nhưng có ông xã á!

Lộ Chi Phán đi sang một bên, lấy di động ra, nói chuyện với Giang Thiệu Minh bằng giọng điệu thương xót. “Hôm nay em phải về hơi muộn...”

“Không sao.”

“Hả?”

“Anh cũng phải về hơi muộn.”

Lộ Chi Phán coi như cảm xúc vừa rồi của mình loáng cái đều mất sạch.

Lộ Chi Phán theo sếp Hoàng cùng ra ngoài. Sếp Hoàng còn dẫn theo một trợ lý nam bên mình. Điều này khiến Lộ Chi Phán phải cảm khái: thật ra con người sếp Hoàng không tệ, rất quan tâm lo nghĩ cho phái nữ, không giống ông chủ những công ty khác làm ra mấy chuyện khiến người ta ghê tởm. Sếp Hoàng đối đãi với cấp dưới cũng rất tốt, vì đã từng mang Lộ Chi Phán ra ngoài mấy lần nên cũng coi như tương đối thân quen. Cô cũng bày tỏ rất thoải mái về điều mình không hiểu: vì sao ra ngoài ăn cơm nhất định phải mang theo đồng nghiệp nữ? Sếp Hoàng suy nghĩ rất lâu, ừm, có lẽ là thói quen và khuôn phép do ước định mà thành, tất cả mọi người làm vậy nên thành ra như thế...

Câu trả lời này thật sự khiến Lộ Chi Phán không có lời nào để đối đáp.

Khi tới nhà hàng, Lộ Chi Phán liền cảm thấy áp lực. Vốn tưởng là một bữa tiệc bàn chuyện công, không ngờ lại nan giải như vậy. Nói đơn giản là sếp Hoàng hẹn với bên mình muốn hợp tác, kết quả đối tượng hợp tác lại hẹn đối thủ của công ty họ tới, tóm lại là Đông Viễn phải tranh giành cơ hội hợp tác lần này với đối thủ.

Sau khi vào nhà hàng, sếp Hoàng bắt đầu hàn huyên với sếp Lưu. Nói là hàn huyên, thật ra giọng nói đều có mùi thuốc súng, đều tỏ ý sẽ nắm bắt được cơ hội hợp tác lần này, đánh đổ đối phương bằng lời nói.

Vào phòng bao, sếp Hoàng ra hiệu với sếp Lưu. “Mời anh trước.”

“Sếp Hoàng bắt đầu trước thì hơn.”

Dường như hai người giằng co một lát, lúc này lại có người tiến vào. “Thì ra hai vị đều đã tới, xem ra tôi đến muộn rồi.”

“Đâu có đâu có, là chúng tôi đến quá sớm thôi.” Sếp Lưu lập tức cười với Giang Thiệu Minh. “Sếp Giang ngồi trước đi.”

Giang Thiệu Minh nhìn họ một cái, dẫn người ngồi xuống. Lúc này, sếp Lưu và sếp Hoàng mới bắt đầu ngồi.

Lộ Chi Phán nhìn Giang Thiệu Minh ngồi chếch đối diện. Cô thật sự không ngờ đối tượng hợp tác mà sếp Hoàng nói lại là anh. Dường như Giang Thiệu Minh cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cười nhẹ với cô, có vẻ đã sớm biết cô nhìn qua. Lộ Chi Phán lập tức thu hồi ánh mắt. Nếu bị Giang Thiệu Minh nhìn chăm chú trên bàn ăn thì rất gây chú ý.

Giang Thiệu Minh nói chuyện bâng quơ cùng mọi người, cảnh tượng trông khá hài hòa. Phía nhà hàng cũng nhanh chóng mang thức ăn và rượu lên.

Giang Thiệu Minh nếm một miếng trước. “Hương vị quả nhiên không tệ, chẳng trách sếp Hoàng đề xuất gặp mặt ở đây, xem ra cũng bị những món ăn tinh tế đẹp đẽ này bắt làm tù binh rồi phải không?”

Sếp Hoàng lập tức tiếp lời: “Hiếm thấy sếp Giang có thể thích, tôi vẫn luôn có tình yêu đặc biệt với đồ ăn của nhà hàng này mà.”

Sếp Lưu thấy mình bị lãng quên, lập tức nhìn sếp Hoàng như cười như không. “Tôi nhớ sếp Hoàng thích nhà hàng này cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, sao trước đây vẫn cứ cất giấu thế!”

“Sếp Lưu quan tâm tôi thật đấy, ngay cả chuyện tôi vẫn luôn thích nhà hàng này cũng biết cơ.”

…

Trên bàn ăn rất náo nhiệt, mọi người trò chuyện câu có câu không, sếp Lưu và sếp Hoàng mang hết bản lĩnh của mình ra mong được Giang Thiệu Minh chấp nhận.

Giang Thiệu Minh ăn cơm được một lát, ánh mắt đậu lên khuôn mặt Lộ Chi Phán. Lần này thời gian anh nhìn hơi dài, dường như mọi người trên bàn cơm đều thấy được cảnh này. Anh cười nhẹ. “Cô đây cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu vị à, sao vẫn không động đũa gì cả.”

Ánh mắt những người khác lập tức trở nên nghiền ngẫm, nếu không phải vì vẫn luôn chú ý thì sao lại biết được cô không hề động đũa chứ.

Lộ Chi Phán nhìn Giang Thiệu Minh đang mỉm cười. “Tôi ăn nhiều lắm rồi.”

Cô cúi đầu, không muốn để ý tới ánh mắt của người khác.

Giang Thiệu Minh thu hồi tầm mắt, bảo mọi người tiếp tục ăn uống no say. Vì thế có người bắt đầu kính rượu, Giang Thiệu Minh cũng uống vài ly. Khi đến lượt Lộ Chi Phán, Lộ Chi Phán rót một chén rượu, đang định kính rượu thì Giang Thiệu Minh liền nhìn cô một cái. “Nam nữ chung quy khác biệt, phái nữ dùng nước hoa quả để thay thế là được.”

Lúc này, ánh mắt mọi người trên bàn ăn chuyển qua chuyển lại giữa Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán. Vừa rồi không phải không có phụ nữ uống rượu, Giang Thiệu Minh cũng chẳng nói gì cả, sao đến lượt Lộ Chi Phán thì lại khác chứ!

Sắc mặt Lộ Chi Phán vô cùng gượng gạo. “Cảm ơn sếp Giang đã quan tâm tới phái nữ. Có điều tửu lượng của tôi cũng không tệ lắm, chén này tôi cạn trước.” Cô thật sự uống một hơi cạn sạch.

Khóe miệng Giang Thiệu Minh hơi nhếch lên, ánh mắt anh dừng ở khuôn mặt của Lộ Chi Phán, bất cứ ai nhìn thấy ánh mắt như vậy đều sẽ nghĩ anh vô cùng có hứng thú với cô.

Sếp Hoàng thấy cảnh tượng hơi kỳ lạ, nở nụ cười. “Đồng chí Tiểu Lộ của chúng tôi quả thực có tửu lượng không tệ, chỉ là thoạt nhìn khá mềm yếu mà thôi.”

Giang Thiệu Minh nở nụ cười, không tiếp lời, sếp Hoàng đành phải bắt đầu kính rượu tiếp. Có điều lần này Giang Thiệu Minh lại không nhận, sếp Hoàng đành phải nhìn Lộ Chi Phán, đưa mắt ra hiệu với cô.

Vừa nãy hai cô gái bên cạnh sếp Lưu vẫn kính rượu Giang Thiệu Minh bằng ánh mắt quyến rũ, Giang Thiệu Minh vẫn chẳng đoái hoài.

Lộ Chi Phán cũng không biết anh đang làm gì nữa, đành phải chủ động đứng lên kính rượu.

Lần này Giang Thiệu Minh rất nể tình uống hết. Trong mắt người khác, ý của Giang Thiệu Minh không thể rõ hơn được nữa. “Hình như đây vẫn là lần đầu tiên tôi gặp cô đây, sếp Hoàng thu nạp được từ khi nào vậy?”

Sếp Hoàng bắt đầu không ngừng khen ngợi Lộ Chi Phán, tâng bốc cô ngút trời.

Một bữa cơm, người ăn thấy kỳ lạ vô cùng. Có điều đối với sếp Hoàng thì hiển nhiên là phải dốc hết sức rồi. Lần trước con vịt chết tới tay mà vẫn còn bay được đến chỗ sếp Lưu, anh ta bị sếp Lưu vừa công khai vừa ngấm ngầm châm chọc rất lâu. Lần này có sự tồn tại của Lộ Chi Phán, quả thực có thể giúp Đông Viễn mạnh mẽ trở mình một lần.

Ăn cơm xong, Giang Thiệu Minh dừng ánh mắt trên người Lộ Chi Phán mấy giây, rồi mới dẫn người rời đi.

Sếp Hoàng cũng dẫn mấy người Lộ Chi Phán toan rời đi, sếp Lưu ngăn sếp Hoàng lại. “Sếp Hoàng tự cho là cao thượng cũng bắt đầu sử dụng mỹ nhân kế cơ đấy. Đông Viễn đã sa sút đến nước này rồi ư?”

“So với anh đã sớm sa sút đến nước này, hiện giờ kinh nghiệm của tôi vẫn chưa đủ đâu, có thời gian mời anh chỉ giáo thêm nhé.”

Sếp Hoàng dẫn Lộ Chi Phán ra ngoài. Khi bên ngoài còn rất ít người, sếp Hoàng nhíu mày lại, nhìn Lộ Chi Phán mấy cái, cuối cùng vẫn không nói gì. Sự tình thế này đương nhiên sếp Hoàng đã thấy nhiều rồi, nên lựa chọn thế nào, giao cho mấy cô ấy tự mình giải quyết là được, anh ta sẽ không ép buộc bảo người ta chọn lựa thế nào, dẫu sao suy nghĩ của mỗi người mỗi khác.

Sếp Hoàng muốn đưa cô về, cô từ chối, cô tự về là được.

Sau khi sếp Hoàng rời đi, cô nhanh chóng đến chỗ một chiếc xe đỗ ở một bên. Vừa mới mở cửa xe ra, cô đã bị người đàn ông ở bên trong kéo vào ngay lập tức. Giang Thiệu Minh ngồi bên trong, kéo cô vào trong lòng mình, sau đó mới bảo tài xế lái xe.

“Anh đang làm gì vậy hả?”

“Ngay cả bà xã mình cũng không thể ôm à?”

“Anh biết rõ em không nói đến chuyện này cơ mà.”

Giang Thiệu Minh bật cười.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top