Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Hiện Đại
  3. Câu Chuyện Mà Anh Không Biết (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 25: Full

Câu Chuyện Mà Anh Không Biết (Dịch) (Đã Full)

  • 1152 lượt xem
  • 4084 chữ
  • 2021-09-09 00:39:21

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Lộ Chi Phán phát hiện tâm trạng của Giang Thiệu Minh rất tốt, có điều cô hoàn toàn không rõ tâm trạng tốt ấy đến từ đâu. Cô muốn chui ra khỏi lòng anh, song anh lại giam cô lại, không cho cô ra ngoài. Cô bất mãn nhìn anh, rồi lập tức vươn tay véo tay anh, sau đó vô cùng ngậm ngùi rằng tay của đàn ông và tay của phụ nữ đúng là không phải cùng một khái niệm, anh không chơi thể thao nhiều, tay cũng không có cơ bắp, sao lại cứng như vậy chứ. Cô vốn còn muốn dùng chiêu nào đó, nhưng nhìn tài xế ở phía trước, cuối cùng cô thở dài, bất đắc dĩ vùi đầu vào lòng anh.

Giang Thiệu Minh vuốt tóc cô, sau đó nở nụ cười. “Có nghĩ tới trường hợp này không?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhíu mày. “Đây là thời gian tan làm.”

“Vậy em có nghĩ tới không?”

“Chuyện này… tự anh sẽ có phán đoán, không phải sao?”

Giang Thiệu Minh nhìn cô mà cười, tay nghịch tóc cô, không nói gì nữa. Lộ Chi Phán chỉ lấy làm lạ, nhíu mày nhìn anh hồi lâu. Rồi cô cắn môi như hiểu ra điều gì, giãy giụa chui ra khỏi lòng anh. “Anh khốn kiếp!”

“Anh đã làm gì đâu.” Giang Thiệu Minh tỏ ra vô tội.

Lộ Chi Phán nhìn anh với vẻ vừa tức giận vừa bất bình. “Đàn ông bọn anh sao lại… sao lại…” Cô nói không nên lời, nhưng thật sự cảm thấy căm phẫn. Anh đang cảm nhận niềm vui của quy tắc ngầm chốn công sở ư? Còn hỏi cô có nghĩ tới trường hợp này không, nếu cô nói có thì anh muốn chơi trò gì nữa?

Giang Thiệu Minh cười. “Hẳn là đàn ông khác… Em xem anh vẫn chẳng có cơ hội, bây giờ khó khăn lắm mới có được một cơ hội, em để anh thử nghiệm một chút nhé?”

Anh ôm cô, cô giãy giụa, anh tiếp tục, hai người giày vò qua lại tựa như hai đứa trẻ. Cho đến lúc về tới nhà, Giang Thiệu Minh mới buông cô ra, đàng hoàng xuống xe. Hai người đều uống chút rượu nên không thể mặt dày đi bế con, đành phải đi tắm rửa trước, xử lý bản thân xong xuôi rồi mới đi bầu bạn với con.

Buổi tối lúc đi ngủ, Giang Thiệu Minh dỗ con trai và con gái ngủ xong thì trở về phòng. Anh vừa mới tiến vào, chào đón anh là một chiếc gối được ném tới. Giang Thiệu Minh đỡ được, cúi đầu nhìn chiếc gối. “Phụ nữ đi làm có khác, nóng tính quá!”

Lộ Chi Phán trừng mắt nhìn anh. “Ra ngoài.”

Giang Thiệu Minh đương nhiên không nghe lời cô, ôm gối đi qua. “Em đối tốt với anh chút đi, để tụi nhỏ nhìn thấy chúng mình thế này thì còn ra thể thống gì. Tình cảm của bố mẹ sẽ ảnh hưởng đến cả thể xác và tinh thần của trẻ con, sẽ ảnh hưởng đến lối suy nghĩ của chúng, còn ảnh hưởng đến tính cách nữa. Trước khi làm việc gì, em không nghĩ cho anh thì cũng phải nghĩ cho tụi nhỏ chứ.”

Đường hoàng đến mức khiến cô không có lời nào để đáp lại.

Lộ Chi Phán lắc đầu, lườm anh một cái, sau đó chui vào chăn, chuẩn bị đi ngủ. Một lát sau, Giang Thiệu Minh cũng nhanh chóng chui vào, ôm cô từ phía sau. “Vậy mà em cùng sếp Hoàng đi dự tiệc nữa à?”

Cô hừ mũi một tiếng rất khẽ.

“Em có phải người quá quan tâm đến lợi ích công ty đâu.”

Lộ Chi Phán cạn lời, xoay người nhìn anh. “Em chỉ đi làm thuê bình thường thôi, đến muộn sẽ bị trừ tiền, đừng làm rối tung mọi chuyện lên, chút tiền lương ít ỏi đó của em còn phải tiết kiệm để mua thêm mấy chiếc gối nữa.”

Giang Thiệu Minh cười đến mức lồng ngực run rẩy. “Vậy em lấy lòng anh đi, để anh hợp tác với công ty bọn em, sau đó bảo ông chủ của bọn em cho em thêm hoa hồng.”

“Em đâu có sức hút lớn nhường ấy.”

Giang Thiệu Minh nhéo mặt cô. “Sao em không thử xem? Có sức hút hay không, phải thử mới biết…” Tay anh luồn vào trong áo ngủ của cô, sau đó anh nhẹ giọng nỉ non bên tai cô: “Em không phát hiện dáng em trở nên đẹp hơn rồi sao?”

Mặt Lộ Chi Phán hoàn toàn đỏ bừng, sau khi sinh Nhạc Lăng, hình như hơi như thế thật…

…

Giang Thiệu Minh tỉnh dậy sớm hơn Lộ Chi Phán. Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, anh mới đến vỗ nhẹ mặt cô. “Còn chưa dậy hả? Em sắp muộn rồi đấy.”

Lộ Chi Phán vừa thấy dáng vẻ rất có tinh thần của anh, bỗng chốc liền nổi giận, giận đến mức bản thân cô cũng chẳng hiểu tại sao. Nhưng cô thật sự thấy khó chịu, rồi lại một lần nữa nhận định rằng câu nói “nam nữ giống nhau” chắc chắn có thể coi là câu nói dối điêu nhất trên thế giới này. Cô đành phải trở dậy sửa soạn. Có lẽ đi làm tốt ở chỗ ấy: không dễ dàng để bản thân lười biếng. Mà cô thì hơi cố chấp không muốn đi muộn, dù rằng trừ lương hình như không ảnh hưởng gì tới cô, nhưng cô không muốn đi làm muộn.

Buổi sáng cô ngồi xe của Giang Thiệu Minh đi làm, hết cách thôi, hôm nay dậy hơi muộn.

Trước khi cô xuống xe, Giang Thiệu Minh gọi cô. “Hôm nay hẳn là em vẫn sẽ đi dự tiệc.”

“Hử?”

“Bàn chuyện hợp tác đó.” Anh nháy mắt với cô.

“Hợp tác gì?”

“Biểu hiện tối qua của em khắc sâu vào trong lòng anh, đương nhiên phải trả công chứ.”

Trong ánh mắt phẫn nộ của Lộ Chi Phán, xe của Giang Thiệu Minh dứt khoát rời đi. Lộ Chi Phán day trán, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy…

**********

Buổi chiều, quả nhiên Lộ Chi Phán được thông báo phải theo sếp Hoàng tham dự một bữa tiệc. Hơn nữa khi cô muốn từ chối, sếp Hoàng nhìn cô với vẻ đầy ẩn ý, còn vỗ vai cô, dường như rất nhiều lời đều ẩn giấu trong sự im lặng.

Lộ Chi Phán vẫn đi theo sếp Hoàng. Hết cách thôi, ai bảo cô chỉ là người làm thuê chứ, đương nhiên phải nghe lời ông chủ. Trên đường đi, sếp Hoàng đã phân tích rất nhiều với cô. Có thể ăn cơm cùng Giang Thiệu Minh là cơ hội rất hiếm có. Lúc trước sếp Hoàng từng dùng rất nhiều mánh mời Giang Thiệu Minh nhưng đều không thành công, khó có được cơ hội này, nói gì thì sếp Hoàng đều sẽ không từ bỏ. Có thẻ bài “Giang Thiệu Minh”, dù lần hợp tác này có kiếm được tiền hay không thì đều sẽ mang tới rất nhiều đối tác. Lộ Chi Phán nghe hiểu, chính là cùng ngôi sao điện ảnh diễn một bộ phim, dù doanh thu phòng vé lời lãi bao nhiêu thì chung quy đều lên được màn ảnh rộng, sẽ nhận được càng nhiều sự chú ý và cơ hội để tiếp tục được lên màn ảnh rộng.

Vẫn là nhà hàng hôm trước, thậm chí vẫn là căn phòng bao đó. Chỉ là lần này không có đối thủ cạnh tranh là sếp Lưu nữa. Sếp Hoàng thấy lần này mình được Giang Thiệu Minh chủ động gọi đến ăn cơm, dù hợp tác có thành công hay không thì đều có thể nở mày nở mặt trước sếp Lưu một phen.

Sếp Hoàng dẫn theo hai nam hai nữ. Nếu chỉ dẫn Lộ Chi Phán theo thì lồ lộ quá, thế nên anh ta dẫn theo một trợ lý xinh đẹp và hai anh chàng uống rượu rất được nữa. Họ tới trước, sau khi tới thì cũng chỉ ngồi không, thậm chí còn không có ý định thúc giục Giang Thiệu Minh. Hơn nữa sếp Hoàng còn dặn dò họ lát nữa phải làm thế nào.

Giang Thiệu Minh cũng dẫn theo vài người tới. Sau khi tiến vào, anh nhìn thấy họ liền cười. “Ngại quá, hơi tắc đường.”

“Chúng tôi cũng vừa mới tới thôi.” Không ít người phụ họa.

Sếp Hoàng lập tức bảo người mang đồ ăn và rượu lên.

Lộ Chi Phán ngồi một bên, liếc Giang Thiệu Minh vài lần, phát hiện anh chỉ nói chuyện với Hoàng tổng, hai người giống như bạn cũ vậy, tìm đủ đề tài để nói. Nhìn thấy anh như thế, cô thầm nghĩ lúc anh dự tiệc đều như vậy sao? Nhưng cô lại lập tức lắc đầu. Thật ra số lần anh đi công tác và đi dự tiệc thực sự rất ít, ít đến mức cô nghi ngờ công việc của anh rất nhẹ nhàng. Song lúc vô ý cô mới biết, anh giao toàn bộ việc đi công tác và đi dự tiệc cho người khác, trừ phi là tình huống đặc biệt, nếu không anh sẽ không đích thân đi.

“Chuyện hợp tác lần trước chúng ta nói…”

Sếp Hoàng vừa mới bắt đầu nói, Giang Thiệu Minh đã nhíu mày. “Tôi không thích bàn chuyện công việc lúc ăn cơm, sếp Hoàng có sở thích này à?”

“Không có không có không có… Tôi cũng không thích, để tôi tự phạt rượu.” Sếp Hoàng lập tức uống cạn một chén rượu, hơn nữa còn chìa chiếc chén đã cạn ra cho mọi người xem. Mọi người đương nhiên cười khen tửu lượng anh ta rất tốt.

Mọi người nói chuyện dè chừng, chỉ có thể dùng việc uống rượu để làm nóng bầu không khí, sau đó là kính rượu. Lúc đến lượt Lộ Chi Phán, cô cầm chén rượu trước mặt lên, ngẩng đầu liền phát hiện Giang Thiệu Minh đang nhìn mình như cười như không. Cô đứng dậy, cười nhìn thẳng vào mắt Giang Thiệu Minh. “Hẳn sếp Giang thích bàn chuyện công việc lúc uống rượu nhỉ? Không biết sếp Giang có hài lòng với phương án mà công ty chúng tôi đưa ra không.”

Giang Thiệu Minh cũng cầm chén rượu lên, nheo mắt nhìn cô một lúc. “Tôi rất thích bàn chuyện công việc lúc uống rượu.” Anh đặt chén rượu trong tay xuống. “Nhưng bây giờ tôi đột nhiên không muốn uống rượu nữa.”

Lộ Chi Phán cắn môi, người này cố ý.

Sếp Hoàng thấy bầu không khí bất thường, lập tức nói: “Có phải sếp Giang chê rượu không ngon không? Bảo quản lý nhà hàng đến đây…”

Người mà Giang Thiệu Minh dẫn theo nhìn ông chủ mình bằng vẻ rất ngờ vực. Biểu hiện của sếp Giang quả thực quá lạ, hoàn toàn không phải tác phong của anh.

“Tôi chỉ cảm thấy cứ uống rượu như vậy rất vô vị thôi.” Giang Thiệu Minh gõ gõ xuống bàn, tuy đang nói chuyện với sếp Hoàng nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lộ Chi Phán, khóe miệng hơi nhếch lên. Động tác thấp thoáng bóng dáng của mấy cậu trai hư, nhưng phong thái của anh quá đỗi bình thản nên khiến người ta không sinh ra nổi chút phản cảm nào.

Sếp Hoàng và một vài người nhìn thẳng về phía Lộ Chi Phán. Hành vi của Giang Thiệu Minh thực sự rõ ràng quá rồi, chính là cảm thấy có hứng thú với cô.

Lộ Chi Phán yên lặng mấy giây. “Chi bằng để tôi rót rượu lại cho sếp Giang…”

Giang Thiệu Minh vẫn cong môi, nhìn cô mấy giây, gật đầu. “Ừm.”

Lộ Chi Phán nhìn điệu bộ ông lớn này của anh thì thật sự rất muốn véo anh. Cô kiềm chế mong muốn của mình lại, vẫn ngoan ngoãn rót rượu cho anh. Khi cô rót rượu, Giang Thiệu Minh nhìn ngón tay cô. Khi cô kính rượu một lần nữa, Giang Thiệu Minh vẫn không cầm chén, chỉ thở dài chán nản. “Cứ kính rượu như vậy, rất vô vị!”

Lộ Chi Phán cắn môi. Anh chàng ngồi bên cạnh sếp Hoàng có vẻ hiểu ra điều gì, cười lên tiếng: “Đúng đó đúng đó, dù sao cũng đều là kính rượu, chi bằng Tiểu Phán cùng sếp Giang uống rượu giao bôi thử xem, như vậy thú vị hơn.”

Giang Thiệu Minh cười, nhìn Lộ Chi Phán, không nói gì. Mọi người vừa thấy phản ứng này của Giang Thiệu Minh thì biết ngay là anh muốn vậy. Tuy thầm thấy phản cảm và khinh thường, nhưng ai bảo địa vị của anh lớn chứ, vì thế mọi người đều bắt đầu nói hùa theo rằng muốn xem uống rượu giao bôi.

Lộ Chi Phán nắm chặt chiếc chén, đột nhiên nở nụ cười, hếch cằm với Giang Thiệu Minh. “Hình như sếp Giang kết hôn rồi nhỉ?”

“Không sai.” Anh nhướng mày, dáng vẻ: vậy thì sao.

“Sếp Giang không sợ phu nhân tức giận à?”

“Vợ tôi vô cùng độ lượng, hơn nữa, chỉ uống rượu thôi, có thể đại biểu cho gì được? Hay là cô Lộ cảm thấy chúng ta cùng nhau uống rượu có thể đại biểu cho gì đó.”

Sắc mặt Lộ Chi Phán hơi thay đổi, nói cứ như anh ngay thẳng còn người khác hiểu sai ấy.

Cô cầm chén rượu lên, nhìn sắc mặt mấy đồng nghiệp và sếp Hoàng đang không dám nhìn mình mà hơi ngậm ngùi. Cô đương nhiên biết tâm tư hiện giờ của sếp Hoàng. Nhưng rất nhiều thời điểm, mọi người đều có suy nghĩ của bản thân mình, không thể nói ai đúng ai sai. Cô cầm chén rượu lên, vẫn chuẩn bị uống rượu cùng Giang Thiệu Minh.

Giang Thiệu Minh cũng đứng lên, rất phối hợp cùng cô uống… rượu giao bôi. Sau khi uống hết, Giang Thiệu Minh ghé sát tai cô, nói: “Có phải sáng nay em muốn đá xe của anh đúng không?”

Cô trừng mắt nhìn anh, cô đâu muốn đá xe của anh, rõ ràng người cô muốn đá là anh cơ mà.

Sau khi Lộ Chi Phán uống rượu, Giang Thiệu Minh lập tức trở nên rất dễ nói chuyện, bắt đầu thực sự bàn chi tiết việc hợp tác, hơn nữa còn tỏ ý rằng có thể ký tên luôn và ngay. Lộ Chi Phán có thể cảm nhận được đồng nghiệp nhìn mình mấy lần, dường như đang ngẫm nghĩ xem rốt cuộc mình có sức hút lớn nhường nào mà có thể khiến người như Giang Thiệu Minh cảm thấy hứng thú như thế.

Bữa tiệc kết thúc, chuyện hợp tác cũng nắm bắt được, dường như mọi người đều rất vui vẻ. Lộ Chi Phán từ chối đi cùng họ, bảo mình tự ngồi xe về được.

Sau khi các đồng nghiệp ra về, Lộ Chi Phán đi thẳng đến chỗ xe của Giang Thiệu Minh. Cô mở cửa xe ra ngồi vào, đánh ngay cho anh một cú. “Anh khốn kiếp!”

Giang Thiệu Minh giữ chặt tay cô. “Rõ ràng em cũng rất hưởng thụ còn gì? Nếu không em không uống rượu, anh cũng đâu thể làm gì được em.”

Lộ Chi Phán nhìn anh với vẻ vô cùng bực dọc. “Buông tay ra.”

Giang Thiệu Minh buông tay cô ra, vô cùng cảm thán nói một câu: “Bữa tiệc rất thú vị, xem ra về sau không cần đùn đẩy nữa…”

“Anh dám.”

“Anh có nói là muốn cùng em ăn cơm à?”

Lộ Chi Phán: “…”

******************

Ngày hôm sau, Lộ Chi Phán phát hiện mình cũng đã có scandal. Có lẽ nội tâm cô vẫn thiên về việc Giang Thiệu Minh là chồng cô, thế nên dù hơi tức giận về chuyện xảy ra ngày hôm qua nhưng chung quy cô cũng cảm thấy hình như không có gì to tát cả. Sau khi tới công ty, cô liền phát hiện có mấy người nhìn về phía mình bằng ánh mắt khác thường. Đương nhiên không phải tất cả, mà là mấy người bên bộ phận thư ký. Lúc này, cô mới nghĩ ra, bản thân mình chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ, thân phận của Giang Thiệu Minh thì sờ sờ ra đó, người khác có suy nghĩ như vậy cũng rất bình thường.

Cô còn tưởng mình sẽ bị người khác đồn lung tung, kết quả lại khá bất ngờ, dường như người ta bàn tán về cô thật sự rất ít, tất cả trọng tâm đều rơi vào Giang Thiệu Minh.

Nhà vệ sinh luôn luôn là một nơi nghe ngóng chuyện thị phi rất tốt.

“Em vẫn không thể tin được Giang Thiệu Minh lại là người như vậy. Sao có thể chứ, lại còn cùng Lộ Chi Phán uống rượu giao bôi? Lúc em nghe Lý Lai nói thế, cảm giác đầu tiên chính là đờ người ra, sao có thể chứ.”

Lý Lai chính là đồng nghiệp nữ cùng Lộ Chi Phán tham dự bữa tiệc đó.

“Chị cũng cảm thấy không có quá nhiều khả năng. Nhưng ngẫm lại cũng có thể lắm. Cô nhìn giới giải trí mà xem, mấy cái tên ngụy trang thành hình tượng đàn ông tốt có tên nào không phải ngụy quân tử? Nghĩ vậy thì cũng có thể lắm chứ, Giang Thiệu Minh làm ra chuyện như thế cũng có thể hiểu được.”

“Chuyện này khác mà. Mấy tên đó đều đóng bao bì đàn ông tốt, đều dán nhãn lên. Nhưng Giang Thiệu Minh quả thực là đàn ông tốt mà. Em có cô bạn làm ở công ty đó, con bé nói Giang Thiệu Minh rất hiếm khi đi dự tiệc hoặc đi công tác, chỉ là để về nhà ở bên vợ con. Chị nói xem, một người đàn ông đặt vợ và con lên vị trí đầu tiên như thế, sao lại làm ra chuyện như vậy được chứ.”

“Ý cô là Lý Lai nói dối ấy hả? Cô ấy nói dối cũng có được lợi gì đâu! Vả lại Trần Binh cũng nói vậy mà, xem ra đúng là thật… Có lẽ suy nghĩ của đàn ông khác với suy nghĩ của chúng ta. Người ta cảm thấy chỉ cần đối tốt với vợ là được, ở bên ngoài chơi bời như thế nào là chuyện của người ta.”

“Em kiên định cho rằng Giang Thiệu Minh là đàn ông tốt.” Cô đồng nghiệp nữ này chắc chắn là fan trung thành của Giang Thiệu Minh. “Nói cho chị biết tin đồn mà mấy quản lý cấp cao ở công ty bên đó đều biết nhé. Cô minh tinh ngọc nữ trong giới giải trí từng đến tìm Giang Thiệu Minh, còn bảo là trong một tháng nhất định sẽ tóm được Giang Thiệu Minh, kết quả thì sao, ảo não chạy mất. Tuy em không ưa cái cô ngọc nữ giả đó, nhưng người ta thật sự có dáng người bốc lửa đi cùng khuôn mặt thanh thuần, Giang Thiệu Minh cũng chẳng buồn liếc mắt. Cho nên trong chuyện này nhất định có hiểu lầm…”

“Ây da, cô không biết càng kiên định càng dễ bị vả mặt hả!”

…

Sau khi hai đồng nghiệp rời đi, Lộ Chi Phán mới ra ngoài, đi đến bồn rửa tay. Cô không có quá nhiều cảm giác với việc đồng nghiệp bàn luận về chuyện hôm qua, nhưng lại không biết ở bên ngoài Giang Thiệu Minh từng có chuyện như vậy. Cô từng đọc một bình luận, cô gái đó nói đôi khi không phải tự đàn ông muốn ngoại tình, mà là rất nhiều phụ nữ đều chủ động sán đến, rất nhiều đàn ông không khống chế được bản thân nên lập tức xảy ra hậu quả nghiêm trọng, cho nên đàn ông phạm sai lầm một hai lần cũng có thể tha thứ. Dưới bình luận đó, rất nhiều cô gái còn tỏ ý tán đồng. Lộ Chi Phán lắc đầu, có lẽ là suy nghĩ của cô kỳ lạ đi, nếu giới hạn của mỗi người đều cao lên, có phải những chuyện như vậy sẽ ít xảy ra hơn không? Nhưng tại sao khi càng ngày càng nhiều chuyện như vậy xảy ra, mọi người đều thành quen, dần dà ngay cả đúng sai cũng không so đo nữa, đây không phải một việc rất đáng sợ sao.

Cô nhìn mình ở trong gương, chút cảm xúc cảm động bắt đầu tràn lan trong lòng. Có thể gặp Giang Thiệu Minh là tình cờ, nhưng vào khoảnh khắc này cô mới chịu tin, đó thật sự là may mắn của cô.

Lộ Chi Phán vẫn nghiêm túc làm việc, cũng không bận tâm đến những lời xì xào của người khác.

Chỉ là một tháng sau, lúc đi làm, cô phát hiện ánh mắt những người khác nhìn mình rất kỳ lạ.

Cô còn chưa ngồi vào bàn làm việc của mình thì mấy đồng nghiệp đã đứng một bên, hơn nữa còn đứng thành một hàng. “Chào Giang phu nhân!”

Mọi người đều nói một cách dí dỏm, Lộ Chi Phán sửng sốt.

Thì ra cuối tuần trước, Giang Thiệu Minh đưa cô và tụi nhỏ đến ngoại ô chơi cho khuây khỏa, Lý Lai và bạn trai cũng đến chỗ đó. Lý Lai thấy Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán ở bên nhau thì sốc khỏi nói, nhất là lúc Giang Thiệu Minh và Lộ Chi Phán thân mật, quả thực là khó mà tưởng tượng nổi. Khi hai đứa trẻ gọi bố mẹ, Lý Lai như đã phát hiện được bí mật động trời vậy. Lúc đi làm, thật sự không nhịn được nữa, cô nàng liền kể chuyện đó với mấy đồng nghiệp nữ cùng bộ phận.

Lý Lai còn cùng đồng nghiệp Trần Duyệt đến phòng nhân sự, dùng hết bản lĩnh để lục ra hồ sơ của Lộ Chi Phán. Phát hiện cô thật sự đã kết hôn, họ lập tức reo hò. Vì Lộ Chi Phán không có bạn trai, trông cũng rất trẻ nên mọi người không nghĩ theo phương diện đó.

“Các chị…” Lộ Chi Phán nhìn đồng nghiệp, hơi cúi người. “Xin lỗi vì đã không nói cho mọi người biết ngay từ đầu.”

“Không sao không sao.” Trần Duyệt hớn hở giữ chặt tay Lộ Chi Phán. “Chị còn phải cảm ơn em nữa đó. Thế giới này vẫn có đàn ông tốt đúng không! Cảm ơn em, chị đã nói là có đàn ông tốt mà, chỉ là không thuộc về chị thôi, nhưng có tồn tại thật mà!”

Trần Duyệt chính là fan nữ kiên định tin tưởng Giang Thiệu Minh là người đàn ông tốt.

Lộ Chi Phán cười, vẫn hy vọng mọi người đừng truyền tin này ra ngoài. Mấy cô gái cam đoan, Lộ Chi Phán tỏ ý cảm ơn. Cô không muốn chuyện này gây ra ảnh hưởng gì đó đến cuộc sống của mình.

Ba đồng nghiệp lập tức đảm bảo, có điều họ muốn Lộ Chi Phán mời ăn cơm để bịt miệng.

Lộ Chi Phán cuống quýt đồng ý, hơn nữa còn bảo Giang Thiệu Minh tiếp khách, cùng ăn cơm với các đồng nghiệp. Cảm giác của cô với mấy đồng nghiệp này khá tốt, cho dù mấy cô ấy từng buôn dưa lê sau lưng cô nhưng không có tâm tư ghét cay ghét đắng hay xem thường, nên thế nào thì thế đó, chưa bao giờ làm khó hay nói những lời quá quắt với cô.

Ăn cơm xong, mấy đồng nghiệp rất thức thời tỏ ý rằng sẽ tự về nhà, không cần hai người đưa về.

Giang Thiệu Minh tự mình lái xe. “Sao đồng nghiệp của em lại nhìn anh bằng ánh mắt đó vậy?”

“Thưởng thức, là đang thưởng thức đó.”

Giang Thiệu Minh lườm cô một cái. “Người ta thưởng thức chồng em, em không bày tỏ gì à?”

Lộ Chi Phán lập tức giả bộ oán giận. “Haizz, sao anh có thể ưu tú như thế, tài giỏi như thế, anh tuấn phi phàm như thế chứ, trêu chọc bao nhiêu phụ nữ đến thưởng thức anh, đáng ghét, tất cả đều là lỗi của anh.”

Giang Thiệu Minh kéo cô qua một phen, hôn xuống trán cô. “Diễn xuất của em có thể tệ hơn chút không?”

“Có thể.” Cô chủ động hôn anh, sau đó dựa vào lòng anh. Còn anh thì vuốt tóc cô. Cô ngước mắt là có thể trông thấy khuôn mặt anh. Quen anh lâu như vậy, khí chất trên người anh vẫn có chút thay đổi: từ cảm giác lạnh lùng lúc ban đầu, tới thoải mái hơn rồi đến có phần hăng hái, hoạt bát như bây giờ. Cô may mắn biết bao khi chứng kiến được sự biến đổi của anh.

“Sao thế?” Dường như anh cảm thấy được sự bất thường của cô.

“Giang Thiệu Minh, em muốn mãi mãi ở bên anh, mãi mãi mãi mãi…”

~ Hết ~

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top