Vài tháng sau, tôi đón sinh nhật tuổi 26 trên đất Sing, ba mẹ gọi điện facetime chúc mừng, bạn bè kéo tôi đến quán karaoke (KTV-karaoke television) để xả hơi cũng là vừa kết thúc bài luận. Nhà tôi ở Lavender nên tôi chọn 1 quán KTV gần nhà, phía đường Balestier. Vào hát thì ít mà uống bia thì nhiều. Đợt đấy đang thịnh hành bài Little Apple rất hài, mọi người search Youtube sẽ thấy, đặc biệt là bản của Chopstick Brothers ( mình nhớ vậy, hy vọng đúng, lát search lại cho mọi người sau)
Thấy khó chịu, muốn nôn, tôi chạy vào wc thì có người kéo tay lại:
-Baby, are you ok?
Sau tiếng ok thì người đó hứng trọn bãi nôn của tôi!
Là con gấu, con gấu, con gấu…
Thật chẳng hay ho khi gặp con gấu trong những tình huống như thế này. Lúc thì suýt bị cưỡng dâm,lúc thì hứng ngay bãi cơm chăn chó…
Tôi đẩy con gấu ra, chạy vào wc nôn tiếp.
Lúc đi ra, con gấu đã thay quần áo mới ( quần áo ở đâu thay nhanh thế?), tôi lí nhí xin lỗi rồi vào hò hét tiếp với lũ bạn, nhưng trong lòng không hẳn lo lắng, theo tình tiết máu chó xảy ra, khi kết thúc cuộc vui, kiểu gì tôi cũng bị chặn lại ở cửa.
Không nằm ngoài dự đoán, gấu đón tôi ngoài cửa và muốn đưa tôi về. Bạn bè tôi đồng ý luôn. Đã bảo mà, ở Sing này, mọi người có niềm tin tuyệt đối vào tính an toàn.
Sau khi nôn, tôi tỉnh táo và bắt đầu quan sát con gấu nhiều hơn. Sau này tôi gọi gấu là Scopior- vì gấu thuộc cung bọ cạp, có hình xăm biểu tượng cung bọ cạp sau gáy.
Scopior to, rất to, bắp tay cuồn cuộn, xăm kín các hình thù kỳ dị. Scopior giới thiệu là quản lý ( và có 1 phần hùn vốn làm ăn) quán KTV đó. Làm KTV thì là dân anh chị và máu mặt rồi. Tôi chẳng dám dây. Scopior nói sau lần đấy không thấy tôi gọi điện, nhắn tin nên khá lo lắng không biết tâm trạng tôi ra sao. Tôi nói có nhắn tin cảm ơn mà không thấy trả lời. Đến lúc về, kiểm tra lại mới biết tôi lưu nhầm số. Cuộc đời đúng là lắm chuyện oái oăm.
Sau khi lấy chính xác số điện thoại, Scopior nhắc khéo tôi chuyện trả ơn. Ban đầu tôi có ý định mời anh đi ăn thật, nhưng biết anh làm quản lý KTV, với lần này nhìn rõ anh là dân xăm trổ, tôi hơn ngán! Tôi ậm ừ rồi nói đợt này tôi đang bận thi, khi nào rảnh tôi sẽ báo. Scopior đồng ý và nói tôi chăm sóc bản thân cho tốt.
Sáng hôm sau đi học, vừa xuống sân đã thấy Scopior đậu xe trước cửa. Tôi cố tình lảng đi thì đã thấy anh mặt hớn hở vẫy tôi:
-Angel, anh nè, lại đây anh chở đi học.
( Tên tiếng anh của tôi là Angel- cũng là một cách viết của An)
Đúng là mặt dày mà, âm hồn bất tán.
Trên xe, Scopior nói đủ thứ huyên thuyên, nào là làm việc xong 2h sáng, đưa tôi về 3h sáng, về tắm rồi ngủ đến 5h sáng, đi tập gym đến 7h sáng rồi chạy qua đây chờ tôi luôn. Scopior nói sợ tôi trốn, sợ tôi lại mất tích mấy tháng liền…Trước khi đi tôi bỏ lên lớp, còn níu tay tôi hỏi:
-Làm bạn với anh nhé?
Tôi nhìn thấy trong mắt gấu ánh mắt chân thành. Nhưng trái tim tôi còn quá sợ hãi, làm bạn rồi ngang dọc gì cũng đến làm tình. Có phải mô típ bi kịch thường thế không?
Cứ thế hàng ngày, Scopior đưa đón tôi đi học, đi ăn. Đều đặn nhưng không gò bó, chỉ cần tôi bảo phải đi với bạn bè là anh lại hỏi có cần đưa đi không, đi với bạn có an toàn không? Từ lần chứng kiến cảnh tôi bị hãm hại, Scopior đã có khái niệm “bạn xấu”. Tôi cũng biết nhiều hơn về thế giới ngầm ở một đất nước được coi là một trong bốn con rồng của châu Á. Scopior không ngần ngại chia sẻ với tôi những điều đó, thỉnh thoảng thấy tôi vui vui, còn đưa tôi đến quán chơi.
Couple face to face in restaurant
Ở đó, tôi gặp rất nhiều cô gái Việt Nam qua làm “tay vịn”, hầu hết họ là người miền Tây, biết nói hoặc bập bõm tiếng Trung. Tôi ngồi giữa quán, như con vịt lạc giữa bầy thiên nga ngực bự. Mắt đắp quả kính thật bự, mặt mộc, chân đi dép xỏ ngón loẹt quẹt. Ở quán yêu cầu cô gái dịch vụ không được đi dép lê và phải trang điểm. Tôi không viết nhiều chi tiết để tránh loãng truyện, nhưng chỉ biết rằng, nếu được viết về cuộc đời của các cô gái ở đây, chắc hẳn sẽ dài không kém gì câu chuyện mà các bạn đang đọc.
À có một chuyện tôi muốn kể, một lần đang ngồi chơi trong quán, có một đội police Sing khoảng 5-6 người đi vào. Tôi ngồi trên tầng 2, nhìn qua màn hình camera thấy khi police bước vào tầng 1 thì đèn trên tầng 2, tầng 3 báo hiệu sáng khắp các cửa phòng hát. Lúc đấy các cô gái bắt đầu hoảng hốt, hoảng hốt trong im lặng chạy lên sân thượng để leo cầu thang sắt xuống phía sau nhà. Tôi đứng như trời trồng, không biết chuyện gì đang diễn ra, Scopior chạy lên kéo tôi thoát theo đường cửa ngách.
Scopior giải thích với tôi, các cô gái làm việc ở đây đều là làm chui, giống như tôi đi chạy sự kiện ( thỉnh thoảng Scopior đưa tôi đi làm thêm nên biết), nếu bị police bắt, chúng tôi không còn đường quay lại Singapore. Scopior không muốn tôi bị bắt nên kéo tôi trốn ra ngoài.
-Em có phải gái làm ở quán đâu?
-Nhưng em không chứng minh được.
-Em có thẻ sinh viên
-Thẻ sinh viên vẫn bị bắt như thường.
Sau này Scopior kể có khoảng 5-6 cô bị bắt, họ phải ở trong phòng giam từ 3-5 ngày, rồi lăn vân tay ghi vào blacklist, cấm nhập cảnh Singapore vĩnh viễn. Tôi sợ . Tôi cũng không khác gì các cô gái đó, chỉ khác là tôi bán sức lao động, còn các cô bán chút da thịt, và đương nhiên, cái giá phải trả của mỗi loại hình dịch vụ đều khác nhau. Từ lần đó, tôi không đến quán nữa, cũng hạn chế đi làm thêm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận