Chuyến bay đêm quả thực khiến tôi mệt mỏi. Tôi không ngủ được trên suốt chuyến bay. Bồn chồn, đắn đo, sợ hãi. Tôi sợ rằng những điều tôi muốn biết sẽ không có câu trả lời. Tôi và Minh, chúng tôi sẽ đi đến đâu? Tôi sợ cả cái kết mà tôi đã nghĩ đến nhiều lần, anh li dị vợ để đến với tôi, liệu tôi có đủ dũng cảm để đối diện với sự thật, vì tôi mà gia đình anh tan vỡ? Tôi có đủ can đảm để cùng anh bắt đầu lại một gia đình mới hay tất cả chỉ là sự ảo tưởng khi điều ta ham muốn, thèm khát mà không được sở hữu? Tôi có đủ khả năng để giải quyết hết đống tơ vò mà số phận đã sắp đặt đưa tôi vào trong? Chuyến đi này, tôi kỳ vọng Minh sẽ giúp tôi có câu trả lời thấu đáo.
Đến sân bay, tôi bắt taxi về nhà. Tôi cần một giấc ngủ ngon để có thể chiến đấu với những chuyện sắp xảy ra. Ba mẹ vừa ngạc nhiên, vừa mừng khi thấy tôi về. Tôi nói nhà trường cho nghỉ đột xuất nên muốn về thăm ba mẹ luôn. Đây quả thực là lời nói dối mà tôi thấy thoải mái nhất.
Nằm trong căn phòng thân thương, tôi nhắn tin báo đã về đến nhà cho Scopior. Anh nhắn lại ngay, bảo vừa kết thúc công việc ở quán, chuẩn bị về nhà nghỉ và sắp đồ cho chuyến đi Thái Lan sáng mai. Anh chúc tôi ngủ ngon và còn cám ơn vì cái hôn rất “ngon” ( viết tiếng Việt), tôi bật cười, anh dùng từ không đúng chút nào nhưng khiến tôi dễ chịu hơn một chút.
Tôi nằm đọc đi đọc lại từng chữ tin nhắn cuối cùng Minh gửi cho tôi trước khi rời Singapore. Minh thật biết khiến người khác đau lòng, tại sao đến lúc rời đi rồi anh mới nói với tôi? Anh cũng sợ đối mặt với tình cảm của chính mình?
-Em vừa về đến Hà Nội, đang ở nhà. Sáng mai em gặp anh nhé?
Tôi nhắn tin cho Minh rồi thiếp ngủ lúc nào không hay.
Sáng dậy, tôi thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Minh, tin nhắn cuối cùng nói anh đang chờ ở trước cửa nhà tôi. Tôi nhắn chờ tôi 30p thay đồ.
Ba mẹ tôi đã đi làm, đồ ăn sáng đề trên bàn, tôi ăn rất ngon miệng, một phần vì đói, một phần vì tôi thực sự thèm đồ ăn mẹ nấu. Xuống nhà đã thấy Minh chờ trước cửa. Vừa ngồi vào xe, anh đã ôm tôi thật chặt.
-Em về rồi!
-Anh không đi làm à?
-Hôm nay thì không. Anh đi đón bạn gái anh mới đi du học về.
-Bạn gái anh tên gì?
-An An.
Tôi mỉm cười, anh thật khéo dỗ trẻ con.
Anh hỏi tôi muốn đi đâu, tôi nói muốn đi ra ngoại thành để nghỉ ngơi. Anh đồng ý luôn và chọn 1 resort cách Hà Nội hơn 40km. Tôi nhắn tin báo ba mẹ đi thăm bạn bè nên tối mới về ăn cơm. Mẹ tôi nhắc về sớm vì rất nhớ tôi. Đọc xong tin nhắn mà nước mắt cay xè. Con gái mẹ mê giai hơn mê ăn cơm của mẹ ><!
Khu resort được thiết kế theo kiểu nhà cổ thời phong kiến. Anh chọn một căn nhà view ra bờ ao, trước cửa có mảnh vườn trồng hoa xinh xắn. Bên trong nội thất đầy đủ mà hiện đại. Có khi nào tôi từng mơ về một ngôi nhà như thế này không? Có Minh, có tình yêu của anh và một chốn bình yên. Chúng tôi thay đồ ở nhà, nằm ngoài ghế dựa, ngắm bọt cá sủi tăm và thỉnh thoáng có vài ba con bướm bay qua bay lại
-Sao em lại về?
-Không phải vì anh à?
-Anh làm sao?
-Anh nhắn tin bỏ bom em rồi lượn mất còn gì!
-Haha, đùa đấy, đừng tin.
Tôi xị mặt, quay lưng lại phía anh. Câu nói của anh như gáo nước lạnh dội thẳng vào tim tôi. Lạnh buốt, lạnh đến thắt tim. Câu nói tôi mong chờ nhất, anh lại dễ dàng coi nó là câu nói đùa?
-Anh yêu em, An An!
-Em không nghe thấy gì cả.
-Anh yêu em
Tôi quay lại, run rẩy và chờ đợi, anh hôn tôi dịu dàng.
-Em đừng khóc, anh không muốn nhìn em khóc thêm chút nào nữa.
Không biết có phải lúc khóc tôi xấu lắm hay anh ghét con gái khóc, nhưng lời đề nghị này tôi không thể từ chối. Hạnh phúc thì cần phải mỉm cười, nước mắt chỉ dành cho giây phút biệt ly hoặc những lúc đau khổ. Tôi đang hạnh phúc bên cạnh người tôi yêu và anh cũng yêu tôi, tôi nên mỉm cười mới đúng.
Anh đưa tôi vào trong. Lúc này chúng tôi không cần vội vã nữa, anh từ từ cởi áo pijama cho tôi, rồi của anh. Từng tiếp xúc xa thịt khiến tôi run lên từng hồi. Anh nghịch nghịch tóc tôi:
-Anh ôm em ngủ nhé!
-Ơ, không làm gì à :))
-Đêm qua nhận được tin nhắn của em, anh sốt ruột quá, cả đêm không ngủ, chạy đến chờ trước cửa nhà em luôn.
Ôi Minh của tôi! Anh cứ dịu dàng như thế, chu đáo như thế, ngọt ngào như thế, tôi làm sao có thể không đắm đuối vì anh cơ chứ.
-Em cũng mệt, anh ôm em ngủ.
-Anh muốn ngắm em ngủ- Em muốn ngắm anh ngủ!
Chúng tôi cùng bật cười. Người ta nói khi yêu nhau đến một mức nào đó thì tâm linh sẽ tương thông. Tôi vòng tay ôm bụng anh, áp mặt vào ngực anh hít lấy hít để mùi đàn ông đầy mê hoặc.
Tỉnh giấc, thấy anh đang nhìn tôi đầy “ham muốn”. Tôi kéo anh lại, thì thầm
-Yêu em đi, em nhớ anh!
Chỉ chờ có thế, Minh chén tôi sạch sành sanh không còn chỗ nào chừa lại :((
Buổi chiều đi loanh quanh trong khuôn viên resort, tôi khoác tay anh như đôi vợ chồng già lười nhác. Giá như thời gian có thể trôi nhanh đến thế, để tôi bên anh đến khi chỉ còn hàm răng móm mém, tôi bật cười với ý nghĩ vớ vẩn đó.
-Cười gì thế An ngố?
-Em chỉ đang tưởng tượng, khi về già, anh không còn răng thì thế nào?
Minh không trả lời. Anh chìm đắm trong suy nghĩ nào đó mà đôi lúc, tôi không thể nắm bắt được.
-Anh đang làm thủ tục ly hôn rồi.
Tôi ngỡ ngàng. Anh quyết định ly hôn?
-Tại sao?
-Từ lần đầu tiên sang Singapore tìm em không được. Anh trở về và nghĩ rất nhiều. Hôn nhân của anh từ lâu đã không có kết quả, anh giữ nó làm gì để rồi đánh mất em. Anh gặp được em, giống như định mệnh sắp đặt để anh bước sang một trang mới. Anh yêu em và anh cần em!
Mọi thứ quá nhanh và bất ngờ. Tôi về đây chỉ để khẳng định lại lòng mình, khẳng định tình cảm mà Minh dành cho tôi. Bây giờ mọi chuyện lại tốt đẹp ( hay giả tốt đẹp?) một cách dễ dàng và khó tin.
-Sau khi anh hoàn tất thủ tục ly hôn, em sẽ lấy anh chứ?
Minh run run lấy hộp nhẫn từ trong túi quần, tôi chết lặng. Đúng, cảm giác lúc đó của tôi chỉ có thể diễn tả bằng hai từ “chết lặng”. Tâm trí tôi ngập tràn đủ mọi cung bậc cảm xúc đan xen: hạnh phúc, bất ngờ, lo lắng, hồi hộp…Chiếc nhẫn cầu hôn đơn giản, viên đá kim cương đính giữa, thân nhẫn được viền xung quanh bởi các viên đá li ti. Món quà đầu tiên anh tặng tôi lại chính là nhẫn cầu hôn.
Tôi đóng hộp nhẫn lại, ôm anh, lúc này tôi cần mượn bờ vai anh để mới đứng vững được.
-Anh mua nó ở bên Sing, sau lần thứ hai gặp em. Anh đã muốn ngỏ lời với em từ lúc đó nhưng anh cần chắc chắn về thủ tục ly hôn đã. Anh đang hoàn tất rồi. Em đừng từ chối anh…
-Em sẽ nhận trước và em cần suy nghĩ thêm xem em sẽ giữ lại nó hay trả lại cho anh.
-Anh đồng ý, anh có thể chờ. Khi nào có kết quả ly hôn anh sẽ thông báo.
Tình yêu và sự ích kỷ luôn song hành cùng nhau. Tôi đã đạp vỡ một gia đình khác để mưu cầu hạnh phúc cho riêng mình.
Tôi về phòng, ngồi ngắm hộp nhẫn mà lòng rối bời. Đơn giản nhưng đẹp và tinh xảo. Giá như chuyện tình cảm của chúng tôi được như chiếc nhẫn này, đơn giản thôi, đừng gai góc sóng gió làm gì, thật đẹp nhé, để tôi còn hãnh diện khoe với đám bạn già đang ế bền vững như tôi. Tinh xảo ư, có một chút cũng được, để chuyện tình yêu thêm chút phần thi vị. Tôi đặt chiếc nhẫn bên cạnh vỏ hộp Hugo boss ( ruột chai thì đang ở Singapore). Coi như cho chúng có bầu có bạn.
Hai ngày nghỉ tôi thăm thú hết bạn bè, đồng nghiệp cũ. Ai cũng bảo gầy hơn mà xinh hơn. Tôi cười haha bảo đất nước Singapore rất biết đối đãi người tài. Nói xong câu này thì đám đông giải tán nhằm mục đích dè bỉu tôi không thương tiếc ><!. Scopior vẫn nhắn tin whatsapp đều cho tôi. Anh nói muốn đi đền hay chùa gì đó, tôi hỏi để cầu tài à, anh nhắn lại vỏn vẹn hai chữ khiến tôi cân nín: “Cầu duyên!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận