Chiều tối thứ hai Minh về, nhắn tin báo tôi và hẹn tôi hôm sau đi ăn trưa. Tôi cũng rất nhớ anh nên đồng ý luôn. Tôi cũng hơi mệt sau hai ngày bay nhảy khắp nơi nên lười biếng nằm nhà. Đang chơi Candy thì tin nhắn đến, tôi thầm cười, chắc Minh nhớ tôi, nhắn tin liên tục. Số điện thoại lạ:
-Chào em, chị là Thùy, vợ anh Minh. Chị biết mối quan hệ của em và anh Minh, chị gặp em nói chuyện được không?
Cuối cùng, điều mà tôi lo sợ nhất đã xuất hiện, người mà tôi không muốn gặp nhất đã hẹn gặp tôi. Gặp để làm gì? Để đánh ghen? Chắc không đến mức đấy. Để cảnh cáo tôi không được giữ mối liên hệ với Minh nữa? Minh có biết cuộc gặp này không? Anh vừa nhắn tin cho tôi 15 phút trước.
-Vâng, chị cho em địa chỉ và thời gian.
Nhận được tin nhắn địa chỉ và thời gian. Tôi mặc quần áo lên đường chiến đấu.
Trước khi đi, tôi nhắn tin cho Minh, tính tôi luôn vẫn thế, rõ ràng và thẳng thắn, tôi không muốn một mình tôi phải đối đầu, tôi cần có anh ở bên để tiếp thêm dũng khí cho tôi
-Vợ anh, chị Thùy, hẹn gặp em anh ah
Minh gọi lại luôn nhưng tôi không nghe. Tôi không dám nghe vì sợ anh sẽ cản tôi và làm cho tôi yếu mềm, anh không thể bảo tôi theo kiểu cổ vũ chiến đấu “Cố lên em, tiêu diệt địch để chúng mình về bên nhau”. Lúc ấy vở bi kịch mà tôi đang hồi tưởng lại có khi lại chuyển thành hài kịch :((
-Em có đến ko?
-Chắc là có, trước sau gì cũng phải đối diện.
-Xin lỗi em vì đã kéo em vào rắc rối này.
-Lựa chọn ở bên anh là em đã biết mình gặp rắc rối TO rồi.
-Em có ổn không
-Em ổn, hy vọng chị nhà anh đừng cắt tóc, tạt axit em là được.
-Anh muốn đi cùng em.
-Không cần đâu anh ah, anh đến lại khó nói chuyện
-Anh yêu em! Khi nào về kể anh nghe chuyện gì xảy ra nhé, em chỉ cần biết, anh và Thùy không còn tình cảm gì với nhau. Ngày mai, anh sẽ kể em nghe tất cả mọi chuyện.
Tôi chợt nhớ ra rằng, tôi chưa nói “Em yêu anh” với Minh lần nào, trực tiếp hay là tin nhắn đều chưa thổ lộ. Ngày mai, khi gặp anh, tôi nhất định phải nói với anh tôi yêu anh nhường nào. Tôi mong rằng tình yêu của anh đủ để đưa tôi vượt qua cơn lốc tố này.
Quán cafe yên tĩnh, hầu như không có khách. Có vẻ thiên thời địa lợi cho một cuộc đối đầu lịch sử giữa người vợ hợp pháp và nhân tình. Thùy mặc bộ quần áo công sở, hôm nay thứ hai đầu tuần, chắc chị mới đi làm về. Tôi ngồi xuống đối diện, đặt điện thoại lên bàn theo thói quen.
-Em chào chị, em là An, bạn anh Minh.
Chị tô chút son cam đỏ, có lẽ mới tô để lấy lại nét tươi tắn.
-Chị là Thùy, vợ anh Minh.
Phục vụ đến, tôi gọi một ly táo ép.
-Em và Minh quen nhau thế nào? Quen lâu chưa?
-Cái này em nghĩ là chuyện riêng của em, nếu chị cần biết thông tin gì, chị hỏi anh Minh sẽ rõ hơn ạ.
Kịch bản này tôi đã viết trong đầu hàng trăm lần. Vạch ra các câu hỏi, các tình huống, các câu trả lời, các vẻ mặt cần biểu hiện…Tôi có phải là người thứ 3 có tâm nhất hệ mặt trời?
– Ừ, An này, chắc Minh đã nói với em tụi chị đang làm thủ tục ly hôn?
-Anh Minh có nói qua ạ, nhưng chuyện gia đình chị em không can thiệp sâu.
Tôi vừa nói xong thì chị khóc, whats the fuck? Tôi đã làm gì đâu? Sao tự dưng tôi lại đóng vai ác thế này? Hay ngay từ khi đặt mông và mối quan hệ này, tôi đã là kẻ ác?
-Chị mong em hãy hiểu cho chị, thương chị, thương các cháu. Chị thực sự không muốn đánh mất gia đình này. An ơi, em hãy đặt mình vào vị trí của chị mà thương cho các cháu.
Tôi định cứng rắn để bảo vệ tình yêu của tôi, nhưng đứng trước một người phụ nữ khác đang khóc, lòng tôi trùng xuống.
-Chị ơi, việc này một mình em không quyết định được. Chị về nói chuyện với anh Minh, nếu anh đồng ý rời bỏ em, em chấp nhận trả anh về với gia đình.
Thùy đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt tôi. Tôi hoảng hốt đứng bật dậy.
– Nếu em không đồng ý rời bỏ Minh, chị sẽ quỳ ở đây trước mặt em, suốt đời để em chứng kiến nỗi đau mà em gây ra cho gia đình chị.
Tôi lắp bắp:
-Chị, chị đừng làm như thế, em không biết em phải làm gì
Trong tư thế quỳ, tôi thấy ánh mắt Thùy chứa đầy sự căm ghét
-Cô tranh giành chồng với tôi, tranh giành ba của con tôi, cô làm đổ vỡ gia đình tôi, nếu cô còn có lương tâm thì cô hãy chia tay với Minh đi.
Tôi vơ vội túi xách, điện thoại rồi lao ra ngoài, vẫy nhanh một chiếc taxi, giữa dòng người hối hả đó, có ai hiểu được nỗi đau mà tôi đang phải chịu đựng?
Về đến nhà, trời đã tối hẳn mà ba mẹ chưa về. Mở điện thoại ra thì thấy ba mẹ báo đi ăn tiệc. Minh nhắn tin hỏi vẻ sốt sắng xem tình hình thế nào, tôi chán nản không muốn trả lời. Tôi cần tĩnh lặng một thời gian để có những quyết định cuối cùng cho mối quan hệ của chúng tôi. Scopior nhắn tin, nội dung không khỏi khiến tôi giật mình
-Angel,em về Singapore chưa?
-Angel, em về sớm nhé
-Angel, anh nhớ em
-Angel, anh yêu em!
Tôi mệt mỏi. Tại sao Scopior lại thổ lộ với tôi lúc này? Đúng rồi, anh đâu biết tôi đã xảy ra chuyện gì. Cần thì thổ lộ thôi. Tôi lê bước vào phòng tắm, xả nước nóng và ngâm mình vào bồn tắm, tôi cần chợp mắt để vực lại tâm hồn đang dần kiệt quệ, héo mòn vì tình yêu quá bi kịch. Tôi thiếp ngủ…Tôi không hay biết, trong khoảng thời gian thiếp ngủ chừng như chớp mắt ấy, có chuyện động trời đã xảy ra…
Chuông báo tin nhắn đến, tôi giật mình. Đến lúc phải chuyển giường ngủ từ bồn tắm sang chiếc giường thật sự. Tôi chẳng vội vàng check tin nhắn nhưng chuông báo liên tục, không phải là Minh chứ?
-Angel, Timo đây, Douglas bị thương rồi (tên thật của Scopior)
-Angle, trả lời tin nhắn đi, anh ấy gọi tên em suốt
-Angel, đặt vé đi Thái Lan đi, Douglas bị thương ở Thái Lan
-Angel, liên hệ với Timo theo số này luôn nhé.
Tôi bủn rủn chân tay, bị thương, sao lại bị thương? Tôi xem lại tin nhắn Douglas gửi cho tôi, 7h45p tối, lúc đó anh đã xảy ra chuyện? Timo gửi tin nhắn cho tôi lúc này là 9h, tôi nhấc máy gọi Timo.
Phía đầu dây ồn ào, hình như Timo đang trong bệnh viện, có tiếng còi rú.
-Angel, là em hả, ở đây thật kinh khủng, có đánh bom, Douglas bị thương ở chân và đùi.
-Timo, đánh bom? ở đâu?
– Đền Erawan, anh đưa Douglas đi cầu nguyện ở đó. Angel, em cần sang đây. Anh gọi em sau nhé, bác sĩ gọi anh.
Tôi run rẩy check thử thông tin trên mạng “Tối ngày 17/08, bên ngoài đền Erawan, tại ngã tư Ratchaprasong, Pathum Wan, Bangkok, Thái Lan đã xảy ra một vụ đánh bom khiến 22 người thiệt mạng và ước tính hơn 120 người bị thương.
Cảnh sát đang săn lùng một nghi can, người đã để lại ba lô ngay trước khi vụ nổ xảy ra”
Tôi không biết số phận là gì mà nó ẩn chứa sức mạnh ghê gớm, ghê gớm đến mức khiến tôi sợ hãi, số phận sắp đặt Scopior của tôi trở thành một trong những nạn nhân của cuộc khủng bố gây chấn động Thái Lan và thế giới hồi đó. Tôi nhớ lại dòng tin nhắn “Cầu duyên” mà anh đã gửi cho tôi, liệu có phải một lần nữa, tôi lại tạo ra nghiệt duyên?
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận