Tôi xóa hết tất cả thông tin liên quan đến anh, block fb số điện thoại của Ngọc. Anh dường như hiểu rõ quyết định của tôi, anh im lặng. Ngọc thì khác, người đó điên cuồng tìm cách liên hệ với tôi và tìm cách đẩy tôi ra xa anh hơn…
Ngọc lấy số điện thoại khác, người đó lấy bao nhiêu số, tôi block bấy nhiêu số. Anh đã đi rồi, tôi còn giữ liên hệ với Ngọc làm gì? Tôi làm thế không đúng nhưng mục đích của Ngọc cũng chẳng hề trong sáng, tránh được ít nào hay ít đấy.
tin-nhan-cua-ngoc
Tin nhắn đến, số điện thoại lạ: “Em đừng trốn tôi nữa, tôi biết mối quan hệ của em và Minh, anh trai tôi rồi”!
Tôi ngỡ ngàng. Lo lắng, tôi nhấc máy gọi lại:
-Anh muốn sao?
-Lần đầu tiên gặp em, em biết anh muốn gì rồi đó, cô trò nhỏ.
-Tôi và Minh không có gì cả, mà nếu có, thì nó đã chấm dứt rồi.
-Chấm dứt? Ảnh của em và anh trai anh vẫn ở trong điện thoại. Em có muốn xem không?
Ngọc gửi cho tôi hai tấm hình, một tấm chụp nghiêng khi tôi đang ngồi đọc sách ở quán cà phê, ảnh này tôi để trên fb, ai cũng có thể copy về. Tôi không biết là anh hay Ngọc cố tình copy về để dọa tôi. Còn một ảnh…là anh đang ôm tôi ngủ trên giường. Tôi khóc…
Tôi không nghĩ anh có tình cảm theo một nghĩa yêu thương hay gì đó liên quan đến tình yêu với tôi. Nhưng khi nhìn thấy bức ảnh đó, tôi lại khóc. Tôi nằm đó, trong vòng tay anh, ôm anh say ngủ, anh đặt môi lên trán tôi và giơ điện thoại chụp kiểu selfie. Chúng tôi không chụp ảnh chung bao giờ. Tôi luôn tỏ ra là một người con gái tế nhị. Khi anh đến bên tôi, tôi mở lòng dành cho anh tình cảm ngọt ngào nhất, khi biết anh có gia đình và tôi thấy cần phải dừng lại, tôi để anh ra đi, không níu kéo, không ràng buộc. Có lẽ đây là một điểm mà những người đàn ông từng gặp tôi đều nói “ở bên em thật dễ chịu và thoải mái”. Nhưng điều này, có khiến tôi được hạnh phúc?
-Em vẫn ổn chứ?
Thấy tôi không nhắn lại, Ngọc có vẻ sốt ruột.
-Tôi không sao. Ảnh đẹp, góc chụp đẹp, diễn viên đẹp. Cảnh không nóng lắm
-Haha, em cứ đùa. Anh lấy trong điện thoại của Minh đấy.
-Rồi sao? Có vấn đề gì không?
-Anh không ngờ thôi, em có muốn nghe chuyện của Minh không?
Vẫn là thứ tình cảm mù quáng, tôi và anh đã kết thúc, nhưng không hiểu sao, tối hôm đó, tôi vẫn đến gặp Ngọc…
Khác với Minh, Ngọc đeo kính, và nói nhiều. Vì là giáo viên dạy tiếng Pháp nên đôi lúc tôi cảm thấy ở người đó có sự lãng mạn sáo rỗng. Lúc tôi đến, Ngọc đã ngồi sẵn ở đó, vồn vã kéo ghế lại gần.
-Em mới đi làm về à, có mệt không?
-Hôm nay cũng không nhiều việc nên bình thường
quan-cafe-vuon-rieng-tu
Ngọc thật biết chọn quán cafe. Những lần trước học tiếng Pháp, tôi đều chọn Highland gần nhà. Còn lần này Ngọc chủ động nhắn địa chỉ. Không gian được thiết kế dành cho các cặp đôi, mỗi ô ngồi đều tách biệt tạo sự riêng tư.
-Anh trai anh-Minh, không biết là em quen anh đúng không?
Tôi cười. Từ bao giờ tôi bắt đầu cười giống anh, cái cười thật nhẹ và khiến người đối diện bối rối thậm chí bực mình.
– Em quen anh là để điều tra về thân phận của anh trai anh?
-Không, em định sang năm đi du học ở Pháp.
Tôi nói dối, cuộc đời này, để tự bảo vệ bản thân mình, tôi còn ngần ngại gì nữa?
Ngọc kể, gia đình Minh không hạnh phúc từ lâu rồi, vợ Minh nhiều lần cũng tâm sự với Ngọc, còn gửi cả email nói muốn thoát khỏi hôn nhân tù túng này. Cả hai đều có sĩ diện nên người ngoài không biết, những hôm tiệc công ty, họ vẫn xuất hiện cả gia đình, vui vẻ, hạnh phúc. Ngọc nói Minh là người đàn ông hoàn hảo, nhà có hai anh em mà tất cả những thứ tốt đẹp nhất Minh đều có…
-Bây giờ, điều đó không quan trọng nữa. Tôi và Minh chấm dứt rồi.
-Em đến với anh nhé?
-Anh thừa biết tôi không muốn liên quan với người đã có gia đình.
-Không, em phải nghe anh nói. Anh lấy vợ cũng vì cuộc hôn nhân đầu tiên ở Pháp không có kết quả, cô ấy không thể có con. Còn em mới cho anh cảm xúc đúng đắn.
-Tôi không có cảm giác…
toi-chi-la-do-choi-tinh-duc-thoi-sao
Ngọc bất chợt ôm lấy tôi, đè tôi ra hôn ngấu nghiến, giữa quán cafe, tôi không vùng vẫy, nước mắt chảy dài…
-Em đừng khóc, anh thương em hơn tất cả…
Tôi nhắm mắt lại, là giọng nói của Minh, giọng nói trầm ấm mà tôi nhớ da diết. Sao lại ấm áp đến thế. Mở mắt ra, gương mặt lại biến thành của Ngọc? Tôi làm sao thế này?
-Anh xin em, hãy cho anh được chăm sóc em, ở bên cạnh em.
Tôi lắc đầu, lau nước mắt và đứng dậy, nhưng Ngọc kéo tay tôi lại, ôm tôi không buông.
-Anh phải làm sao để em đồng ý? Anh trẻ hơn Minh, biết cách chăm sóc em hơn Minh, tại sao không phải là anh?
Tôi im lặng để mặc cho Ngọc lải nhải bên tai, tôi không cần gì cả, cái tôi cần, Ngọc đâu thể cho tôi, người tôi muốn, đâu phải là Ngọc?
-Nếu không, hãy cho anh được yêu em một lần. Anh hứa sẽ không làm phiền em nữa?
Tôi câm nín, cuối cùng, anh ta cũng nói ra mục đích chính của mình, chỉ là tình dục thôi sao? Hay sự chiếm hữu thứ đồ vật mà anh trai anh ta đã từng có?
-Hãy đưa tôi đi và làm điều anh muốn, nhưng sau đó, hãy để tôi yên.
Cuộc đời tôi đang chuyển động giống như một bộ phim ba xu rẻ tiền, gặp anh, yêu anh, lên giường với anh, biết anh có vợ, chia tay lại vướng vào em trai anh, và bây giờ, tôi đang chuẩn bị lên giường với cả em trai anh?
Tôi như xác không hồn theo Ngọc đến nhà nghỉ. Ngọc ân cần, nâng niu cởi từng cúc áo cho tôi. Tôi soi mình trong gương và thấy một khuôn mặt chai lì, đáng sợ, tôi ghê tởm chính bản thân mình. Từ vũng lầy này, tôi thả mình qua vũng lầy khác mà không biết rằng, vũng lầy nào cũng bẩn thỉu như nhau.
bat-luc
Ngọc không lên được. Không biết do sinh lý yếu hay cảm xúc hay lo lắng…Ngọc không lên được và cũng không cho vào trong được. Tôi thấy người đó hì hục, tôi thấy khoái trá, tôi nằm yên. Nhưng cuối cùng, Ngọc cũng cho vào được vào xuất ra chỉ sau 5 phút. Tôi giật mình nhận ra Ngọc không dùng bao và xuất vào bên trong tôi, tôi vùng dậy:
-Sao a không dùng bao?
-Em là người đầu tiên anh quan hệ ngoài vợ chồng, anh cũng nghĩ em “sạch” như anh
Tôi mặc quần áo và bỏ về. Ngọc đuổi theo nhưng không kịp.
Về đến nhà, tôi đã thấy Ngọc đứng ở trước cửa. Ngại bố mẹ nên tôi kéo Ngọc ra một góc, Ngọc đưa cho tôi 1 hộp nhỏ nhỏ:
– Em uống đi?
-Cái gì vậy?
-Thuốc tránh thai
-Tôi tự biết phải uống thế nào, anh không cần phải đưa đến tận nơi thế này.
-Anh muốn em uống trước mặt anh
– Anh không tin tôi?
-Anh chỉ tin em nếu em uống trước mặt anh.
Không muốn đôi co trước cửa nhà, tôi cầm thuốc và chai nước Ngọc đưa, uống ngay trước mặt người đó. Hả hê, xong việc, Ngọc phóng xe đi để lại tôi nhục nhã, ê chề.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận