Tôi bị ngất! Tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong phòng bệnh tư truyền nước. Tôi gọi điện cho ba mẹ đến đón, anh để lại tin nhắn “Anh phải đi công tác sớm, không ở bên em được. Nhớ giữ gìn sức khỏe, thương em
“. Luôn là icon đó, icon đáng thương.
Ba mẹ lo lắng đến đón tôi, hỏi thăm ồn ào, tôi nói đang đi đường thấy chóng mặt bị ngất thì được người đi đường đưa vào đây, tôi mệt nên ba mẹ đừng hỏi nhiều.
Trên đường về, ngồi ghế sau, mẹ cầm tay tôi xoa xoa. Tôi rớt nước mắt. 25 năm, tôi đã làm được gì cho ba mẹ? Trong vỏ bọc của một cô con gái ngoan hiền, trái tim tôi luôn nổi loạn. Nếu biết những chuyện đã xảy ra, ba mẹ tôi sẽ đau lòng lắm?
-Con muốn đi du học.
Ba mẹ sửng sốt. Từ trước đến nay, ba mẹ luôn thấy tôi an phận, học đại học, đi làm, có bạn bè tốt, tuy biết người yêu cũ phản bội tôi đi lấy vợ, nhưng ba mẹ biết tôi không lưu luyến mối tình đó nên không hiểu quyết định này ở đâu ra?
-Công ty con có đợt nâng cấp nhân sự, nên cho ra nước ngoài học tập một thời gian, con muốn đi.
Ba tôi vốn là người điềm tĩnh, nhưng lúc này, nhìn tay ông xoa xoa trên vô lăng, tôi biết ông đang nóng ruột:
-Đi Anh hoặc đi Singapore, nhưng chắc con đi Sing thôi, cho gần ba mẹ, khi nào rảnh ba mẹ có thể sang thăm con, con về cũng tiện.
Tôi thấy khuôn mặt ba giãn ra. Mọi thứ chỉ mới là bắt đầu…
Minh nói đi công tác, chúng tôi không liên hệ gì với nhau. Ngọc cũng đã không làm phiền tôi. Tôi không biết Minh giải quyết vấn đề đó thế nào. Nhưng với cương vị của anh, kinh nghiệm bao nhiêu năm trải nghiệm trên thương trường, tôi không lo lắng lắm. Anh cũng nói anh có thể giải quyết được. Trong vòng 1 tháng, tôi hoàn thiện hết các thủ tục đi du học, không hề khó vì tôi chọn học MBA, rất phổ biến ở Sing, chỉ cần có tiền là có thể xin được vào bất cứ trường ĐH tư nhân nào.
Ngày bay đến gần, tôi đắn đo có nên gửi mail thông báo cho Minh không? Viết rồi xóa, xóa rồi viết. Cuối cùng, tôi quyết định ra đi trong lặng lẽ. Còn gì để lưu luyến không anh?
Cuộc sống năng động ở Singapore khiến tôi dần quên hết những chuyện đã xảy ra. Vì học trường tư nên tôi không được phép đi làm thêm, dù gia đình khá giả, nhưng hầu hết các du học sinh đều muốn đi làm thêm để vừa có thêm chi phí, vừa có thêm trải nghiệm. Tôi xin đi làm chui ở một công ty tổ chức sự kiện. Công việc khá thất thường nhưng thu nhập tốt. Khi nào công ty có sự kiện thì gọi điện bảo tôi đi làm, mỗi lần như vậy, tôi kiếm được từ S$50- S$100, tuy nhiên hay phải về muộn vì sau sự kiện còn phải bưng bê, dọn dẹp.
Nói là quên, nhưng rảnh rỗi, tôi vẫn vào fb bạn bè, đồng nghiệp anh để update thông tin. Anh không dùng fb hoặc có mà tôi không biết. Tôi thấy ảnh anh trong sự kiện sinh nhật công ty, thấy anh đứng phát biểu trong lễ trao nhận 500 doanh nghiệp tăng trưởng tốt nhất Việt Nam…tôi còn follow cả fb con gái anh! Thật ngớ ngẩn nhưng lại hợp lý với người được coi là nặng tình ( đa tình?) như tôi.
Trong một lần chạy sự kiện, sau khi hết giờ làm, vừa bước ra cổng nhà hàng, có một người đàn ông Singapore tiến lại, rất lịch sự:
(những cuộc nói chuyện với người Sing tôi sẽ cố gắng dịch cho xuôi nhất)
-Tôi rất ấn tượng với khuôn mặt của em, em cho tôi xin số làm quen nhé?
-Xin lỗi,tôi có bạn trai rồi.
Tôi tránh qua một bên nhưng không thể cản người đó theo tôi ra tàu điện ngầm, tôi không có lý do để đuổi họ đi mặc dù tôi có thể gọi cảnh sát khi ai đó làm phiền, éo le thay, tôi đang đi làm chui, nên tự đưa mình vào thế yếu.
Tôi cho Peter số của mình và lưu lại số khi tôi kết thúc chuyến tàu và trên đường về nhà. Tôi không muốn anh ta lẽo đẽo đi theo và biết chỗ ở của mình.
Thỉnh thoảng Peter nhắn tin nhưng tôi không trả lời, có lần tôi cũng gặp lại anh ta trong sự kiện ở nhà hàng, rất may mắn là lần nào anh ta cũng tỏ ra lịch sự. Tôi đâu biết rằng, đằng sau sự lịch sự đó lại là một con cáo già nham hiểm!
Kỷ niệm Quốc khánh Singapore, tôi được nghỉ học, nghỉ làm. Peter nhắn tin nói muốn mời tôi đi ăn tối ở Bugis. Các bạn cùng phòng đều có kế hoạch riêng hết. Tôi nhận lời.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận