Dịch: Hoangforever
Tỷ Vương động lòng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng vẫn quyết định đặt cược vào nước Sở.
Nước Mục, quốc gia láng giềng thoát thai từ vùng biên ải Tây Bắc khắc nghiệt, như hổ lang ẩn phục ở đầu ải Tỷ quốc, tuy cũng đáng sợ, , nhưng theo Tỷ Vương, trong thiên hạ đương thời, kẻ có thể tranh giành với Sở cường quốc hùng mạnh, chỉ có nước Tấn mà thôi.
Thế nên cuộc chiến này, hắn đã đặt cược nước Sở thắng, và đã đưa ra quyết định này.
Thế nhưng cuối cùng hắn vẫn có chút bất an.
Dù bên cạnh đã có các vu sư xem ra được quẻ cát, hắn vẫn nhớ đến vị đại vu xưa nay chỉ nghe danh — Bộc phụ xứ Xích Gia, liền đích thân lặn lội tới nơi, cung kính thỉnh cầu ông ấy xem thêm một quẻ cho trận chiến lần này.
Bộc phụ dùng vỏ rùa bói quẻ, luận rằng: điềm hung.
Tỷ Vương vô cùng thất vọng, lòng không vui, phất tay áo bỏ đi.
…..
“Nghĩa phụ, nếu quẻ tượng đã báo điềm hung, liệu quốc quân có thay đổi ý định không?”
A Huyền hỏi.
Bộc phụ khẽ lắc đầu.
"Trong lòng hắn tham lợi, tới đây chẳng qua là để cầu một sự an lòng mà thôi, sao vì một quẻ của ta mà dừng bước?"
A Huyền im lặng một lát.
"Nghĩa phụ, lẽ nào quẻ tượng thật có thể định cát hung nhân sự ư?"
Nàng cuối cùng cũng hỏi.
Trong đôi mắt đã trở nên đục mờ theo năm tháng của Bộc phụ, ánh nhìn khẽ dao động, ông nhìn nàng:
“Con nghĩ thế nào?”
A Huyền lắc đầu:
"A Huyền ngu độn, thật chẳng dám đoán."
Bộc phụ khẽ thở dài, thần sắc ảm nhiên:
"A Huyền, với sự thông tuệ của con, há lại không hiểu được sự huyền diệu của trời đất? Sao có thể chỉ dựa vào một mai rùa mà tùy tiện đoán định cát hung họa phúc của điều chưa biết? Chiến tức là hung, hung tức là chiến. Tỷ Vương vì bị lòng tham dẫn lối, chẳng khác nào hổ sa vào lồng. Từ nay về sau, người Tỷ ta sẽ chẳng còn an lạc nữa."
Nói rồi ông chầm chậm nhắm mắt, hồi lâu không cất tiếng.
A Huyền ngẩn ngơ nhìn lão nhân trước mặt.
"A Huyền."
Ông đột nhiên lại mở mắt, ánh mắt rơi vào khuôn mặt nàng.
"Dung nhan này của con, con định cứ thế này mãi sao? Nếu con muốn khôi phục dung mạo ban đầu, nghĩa phụ bây giờ có thể giúp con giải cổ.”
Ba năm trước, để tránh bị chọn vào cung trong cuộc tuyển tú, Bộc phụ đã dùng một loại cổ thuật thần bí phong tỏa dung nhan vốn xinh đẹp của nàng.
chỉ sau một đêm, phù thuật sinh ra một lớp bì giả bao phủ lên da thịt thật, trông như trời sinh. Vẻ đẹp mất đi, dung mạo nàng hoá ra tầm thường, mờ ám.
A Huyền khẽ chạm lên má mình, đầu ngón tay cảm nhận được lớp da sần sùi thô nhám.
"Vâng, con vẫn chưa muốn khôi phục dung nhan."
Nàng khẽ đáp.
Lời nàng nói ra, là tận đáy lòng.
Một dung mạo quá đỗi xuất chúng, đối với nàng mà nói, chưa hẳn đã là phúc phận. Nàng sớm đã quen với việc mang trên mình tấm mặt nạ này.
Diện mạo giả này mang lại cho nàng sự che chở – một nơi để che giấu bản thân. Mà nàng, lại rất cần cảm giác an toàn đó.
Bộc phụ chăm chú nhìn nàng:
“Nhưng ta sắp chết rồi. Sau khi ta chết, cổ thuật mà ta thi triển lên người con, trong vòng nửa năm cũng sẽ tự động giải trừ theo cái chết của ta.”
A Huyền giật mình kinh hãi:
“Nghĩa phụ!”
Bộc phụ mỉm cười nhẹ nhàng:
“Cho dù trời cao ban cho con dung mạo thế nào, cũng là số mệnh định sẵn. Họa phúc có số, con không cần quá chấp nhất. Còn về chuyện ta sắp chết, con càng không cần đau buồn. Ta đã sống đủ lâu rồi, cũng nên đến nơi mà ta phải đến thôi.”
“Nghĩa phụ…”
Một cơn chua xót dâng lên trong lòng A Huyền, nàng nắm chặt đôi tay gầy khô tựa cành khô của Bộc phụ.
Hơn một năm qua, kỳ thực nàng cũng nhận ra, tinh lực của Bộc phụ mỗi ngày một suy yếu. Trong lòng nàng, chưa từng thôi lo lắng.
“Trước khi đi, ta còn một vật phải giao lại cho con.”
Bộc phụ đứng dậy, lấy ra một chiếc hộp, mở ra, bên trong là nửa khối ngọc quyết.
Khối ngọc có màu sắc dịu dàng, được chạm khắc hình long phượng đối xứng, chính giữa bị tách làm hai nửa – đây là một nửa trong số đó.
“Con hẳn cũng từng nghe rồi, rằng con trôi theo dòng nước đến nơi này, được mẫu thân của Quỷ Long nhặt về bên bờ suối rồi đưa đến trước mặt ta. Nghĩa phụ không rõ thân thế của con ra sao, cũng chẳng biết vì lý do gì cha mẹ con lại bỏ rơi con, chỉ biết trong số đồ vật mang theo bên người con khi đó, có nửa miếng ngọc quyết này. Có lẽ là người nhà con để lại bên cạnh. Con giữ lấy đi.”
Bộc phụ vừa nói vừa mỉm cười.
A Huyền lặng lẽ nhìn ông, trong mắt dần dần ngấn lệ.
“Nghĩa phụ…”
Nàng nghẹn ngào cất tiếng, nhưng chỉ gọi được một câu, cổ họng liền nghẹn lại, không thể nói thêm được gì nữa.
“Hôm đó con được đưa đến trước mặt ta, đã hấp hối bên bờ cái chết. Tưởng rằng không thể cứu được nữa, chẳng ngờ ý chí sinh tồn của con lại mạnh mẽ ngoài tưởng tượng, cuối cùng vẫn vượt qua được.”
"Huyền nhi, hãy nhớ, trời đã rủ lòng thương con, trải qua đại nạn mà không chết, ắt hẳn có trọng dụng sau này."
Bá phụ nói xong, nhắm mắt như dưỡng thần, không còn mở lời.
A Huyền ở bên cạnh người suốt một đêm.
Khi trời tờ mờ sáng, Bộc phụ tạ thế.
. . . . . .
----
Chú thích từ:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận