Dịch: Hoangforever
Quả nhiên, vị Thập trưởng họ Trịnh giữ đúng lời hứa.
Tối hôm đó khi đoàn quân dừng lại nghỉ ngơi, ông ta lén đưa A Huyền và Quỷ Mẫu lên xe.
Đó là loại xe hai bánh chuyên chở quân nhu, thân xe rộng rãi.
A Huyền và Quỷ Mẫu ngồi ở giữa, bốn phía chất bao lương khô làm bình phong, bên trên phủ một tấm chiếu cũ, không gian tuy chật hẹp đến mức không thể xoay người, nhưng so với việc phải dùng đôi chân mà lê bước thì đã là một ân huệ lớn.
Bàn chân của Quý Mộ lở loét nghiêm trọng, mấy ngày sau, A Huyền lại khẩn cầu viên Thập trưởng họ Trịnh mang giúp ít thuốc mỡ từ quân y.
Tối hôm ấy, khi doanh trại đã an bài, Quỷ Mẫu rơi nước mắt nói:
“A Huyền, con trai ta không còn, nếu không có con, mạng già này của ta đã sớm chôn nơi hoang dã. Ta biết lấy gì để báo đáp đây…”
…..
Khi trận chiến Mục - Sở bùng nổ, Quỷ Long và tất cả thanh niên trai tráng trong thôn đều bị trưng binh nhập ngũ, sau đó bặt vô âm tín, giờ đây chẳng rõ sống chết ra sao.
Suốt chặng đường này, A Huyền vẫn luôn dìu đỡ Quỷ Mẫu cùng đi.
Quỷ Mẫu vốn đã có tuổi, lại thương nhớ con trai, không lâu sau khi lên đường thì bệnh nặng, lúc đầu còn miễn cưỡng theo kịp đội hình.
Mấy hôm trước, lòng bàn chân bà mưng mủ sưng tấy, đi càng lúc càng chậm.
Ban đầu họ đi ở giữa đội hình, giờ đây đã dần dần tụt lại phía cuối.
Quỷ Mẫu nhiều lần bảo A Huyền đừng bận tâm đến mình nữa. Nhưng cảnh tượng 17 năm trước, A Huyền vẫn luôn nhớ rõ mồn một.
Ngày hôm đó, khi nàng chết đi sống lại, mở mắt ra, nàng phát hiện mình đang ở một thế giới khác, trở thành một bé gái sơ sinh thoi thóp nằm trong một khúc gỗ rỗng nổi trên mặt nước, đang trôi dạt theo dòng nước.
Dòng sông vận mệnh cuối cùng đã đưa nàng đến nơi tên là Xích Gia.
Nàng bé nhỏ vô lực nằm trong hốc gỗ nổi, bên cạnh là những bụi lau sậy cao ngất, nàng vừa lạnh vừa đói, tứ chi cứng đờ, toàn thân không còn chút sức lực nào, ngay cả tiếng khóc cũng không thể cất lên.
Ngay khi nàng tưởng mình sắp phải chết thêm lần nữa, thì chính người phụ nữ nhân hậu trước mặt này đã đến bên bờ nước, bế nàng lên.
Trước khi Quỷ Long rời đi, hắn từng gửi gắm mẫu thân mình cho nàng.
Dù không có lời gửi gắm của Quỷ Long, chỉ cần nàng còn một hơi thở, nàng cũng tuyệt đối sẽ không bỏ mặc lão phu nhân này.
“A Mẫu luôn coi con như ruột thịt. Con chăm sóc A Mẫu, là điều con nên làm.”
A Huyền vừa bôi thuốc cho bà, vừa nhẹ giọng nói.
Quỷ Mẫu nghĩ đến đứa con trai, thở dài một hơi, thất thần nhìn xa xăm:
“Không biết con ta bây giờ trôi dạt phương nào, sống hay đã chết…”
Trong lòng A Huyền chùng xuống, nhưng vẫn mỉm cười an ủi:
“A Mẫu đừng lo, trước lúc A huynh rời đi, chẳng phải người đã bảo con gieo một quẻ cho huynh ấy sao? Quẻ tượng đại cát, A huynh chắc chắn sẽ bình an.”
Quỷ Mẫu nghe vậy, cuối cùng cũng yên tâm hơn phần nào:
“Phải rồi! Ta suýt quên mất! Con ta nhất định sẽ bình an vô sự.”
A Huyền mỉm cười, giúp bà bôi thuốc xong, đỡ bà nằm vào khoảng trống ở giữa xe, còn mình thì ngồi dưới chân, nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân sưng tấy cho bà.
Quỷ Mẫu từ từ chìm vào giấc ngủ.
..
Đêm đã về khuya, đồng hoang tĩnh lặng như tờ.
A Huyền dựa lưng vào bao lương thực phía sau, nhắm mắt lại, lặng lẽ nhập định.
Lộ trình đã đi được hơn phân nửa.
Theo lời viên đội trưởng họ Trịnh, từ đây đến quận Thiên Thủy, chỉ còn chừng bảy, tám ngày đường.
Qua khỏi Thiên Thủy, chính là điểm đến cuối cùng của đám tù binh như họ — Địch Đạo.
Địch Đạo gần bộ tộc Hoàn Nhung, đất đai khắc nghiệt, quanh năm chỉ có một đội quân Mục đồn trú, nhân khẩu thưa thớt.
Những kẻ như họ bị áp giải tới đó, từ nay về sau, đàn ông đương nhiên là trấn thủ biên cương kiêm khai khẩn ruộng hoang, còn đàn bà... khả năng lớn nhất là bị phân phối cho binh lính.
Nếu có dung mạo xinh đẹp, đương nhiên được hoan nghênh.
Nếu không có sắc, thì chỉ cần thân thể khỏe mạnh cũng coi như là tốt.
Nàng mở mắt, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao.
Đêm thẳm đen như mực, ngân hà lấp lánh.
Thế gian này tàn khốc và u ám, nhưng bầu trời trên đầu nàng... lại đẹp đẽ đến mức khiến nàng không dám tin vào mắt mình.
Nàng lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời sâu thẳm ấy, như thể nó có thể hút cả linh hồn nàng vào.
Từ nơi sâu kín trong tâm khảm, một lần nữa dâng lên cảm giác cô đơn khó tả.
Ngay lúc đó, chợt có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ xa, như thể có người đang đi về phía này.
A Huyền lập tức tỉnh táo, nín thở, không dám cử động.
Tên đội trưởng họ Trịnh đã lén giấu nàng và Quỷ Mẫu trong khoang xe lương, cố tình dừng xe ở mé ngoài cùng vào ban đêm, để họ dễ bề xuống xe.
Hắn còn dặn dò kỹ càng, bảo hai người phải thật cẩn trọng, tuyệt đối không được để ai phát hiện.
A Huyền cũng không muốn chuốc lấy phiền toái.
Ban đầu cứ tưởng người kia chỉ vô tình đi ngang qua, nào ngờ... tiếng bước chân ấy lại dừng ngay gần bên.
Mấy bao lương chất bên ngoài — nơi đang giấu nàng và Quỷ Mẫu — bị ai đó xốc lên, một ngọn đuốc ló vào, chiếu rõ mồn một những gương mặt binh lính.
.....
Thập trưởng: Chức chỉ huy mười người trong quân đội cổ, tương đương đội trưởng.
Quỷ Mẫu: Danh xưng kính gọi người phụ nữ lớn tuổi trong thôn, có nghĩa là “mẫu thân họ Quỷ”.
Mục – Sở: Hai quốc gia thời Tây Chu, từng giao tranh vì vùng Nam Lăng.
Địch Đạo: Biên địa giáp bộ tộc Nhung, nơi tù binh bị đưa tới khai khẩn.
Hoàn Nhung: Bộ tộc du mục ở Tây Bắc, thường bị Chu coi là man di.
Quẻ tượng đại cát: Quẻ trong Kinh Dịch biểu thị điềm lành, việc thuận lợi, cát tường.
Lạc Ấp: Kinh đô của triều Chu, trung tâm lễ nghi chư hầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận