Dịch: Hoangforever
A Huyền bị áp giải đến chỗ xử phạt, thấy tên đội trưởng họ Trịnh đã bị lột áo, cùng với bảy, tám binh sĩ khác bị trói chặt vào cọc ngựa, lưng trần chịu hình phạt roi da.
Tiếng roi vun vút quất xuống lưng trần họ, vang lên những âm thanh sắc gọn “chát chát”, xen lẫn tiếng rên la đau đớn, vọng đi rất xa.
“Thêm hai mươi roi mỗi người! Xem còn ai dám tụ tập đánh bạc, vi phạm quân kỷ nữa không!”
Một bách phu trưởng đứng bên cạnh lớn tiếng quát ra lệnh.
Tiếng roi lại vang lên, “chát chát”, dội vào da thịt, đau đến thấu xương.
A Huyền trong lòng thấp thỏm bất an.
Vị bách phu trưởng ấy sau khi chỉ huy xong hình phạt, ra lệnh đưa đám binh sĩ đi, rồi xoay người lại, liếc nhìn A Huyền, tay giơ lên, lắc lắc thứ gì đó trong tay:
“Vật này… là của ngươi chăng?”
A Huyền vừa liếc mắt đã nhận ra, đó chính là miếng ngọc quyết mà mấy ngày trước nàng đã đút lót cho tên thập trưởng họ Trịnh.
Nàng đành phải thừa nhận.
Bách phu trưởng trầm giọng hỏi:
“Miếng ngọc này tinh xảo như vậy, vật này, ngươi được ở đâu?”
Hắn ta đánh giá nàng một lượt, hừ một tiếng:
"Chẳng lẽ ngươi có liên quan đến vương tộc Tỷ quốc?"
Nước Mục dùng quân công để phong tước ban thưởng, nếu có thể bắt được người vương tộc Tỷ quốc, đó ắt hẳn là một công lao to lớn.
Trong lòng A Huyền càng rõ hơn, nếu bản thân bị quy là người trong vương tộc Tỷ quốc, cái kết cục chờ đợi nàng e rằng còn thê thảm hơn bội phần.
Nàng vội vàng nói: "Ta cùng vương tộc Tỷ quốc không có nửa phần can hệ. Ta chỉ là một dân nữ bình thường, miếng ngọc quyết này là do song thân ta để lại, họ sớm đã qua đời từ lâu, còn nguồn gốc của ngọc quyết thì ta thật sự không rõ.”
Bách phu trưởng nhìn chằm chằm A Huyền:
"Ta xem lời ngươi tựa hồ quanh co che giấu, ta khuyên ngươi hãy thành thật khai báo, kẻo phải chịu khổ sở da thịt!"
A Huyền bất lực, lại nói:
"Lời ta nói từng chữ đều là thật. Ta vốn dĩ chỉ là một dân nữ bình thường, nhưng lại biết y thuật. Năm ngoái, trong cuộc săn mùa thu của quý quốc, ta từng chữa bệnh cho một công tử, khi ấy bên cạnh công tử có một người tên là Thành Túc, không biết Bách phu trưởng có biết tên hắn không? Hỏi hắn ắt sẽ rõ."
Bách phu trưởng thoáng sững người, liếc nhìn nàng, rồi ra lệnh cho người canh chừng A Huyền, còn mình thì vội vàng quay người bỏ đi.
A Huyền đợi một lúc, thấy đối diện có hai người đi tới.
Một người là bách phu trưởng vừa mới rời đi, còn người thanh niên bên cạnh, không ngờ lại chính là Thành Túc mà nàng vừa nhắc đến!
Bách phu trưởng dẫn Thành Túc đến gần, chỉ vào A Huyền nói:
“Đại nhân, chính là nàng!”
Thành Túc xuất thân từ dòng dõi công tộc Mục quốc, từ nhỏ đã là bạn đấu võ của Canh Ngao.
Lần này, hắn phụng mệnh dẫn quân đến Địch Đạo, vốn đang nghỉ ngơi, nghe báo liền lập tức tới.
Chuyện xảy ra vào mùa thu năm ngoái vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn.
Người con gái Tỷ quốc ấy để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn, chỉ cần gặp một lần là đã nhận ra.
Hắn chỉ vào miếng ngọc quyết, hỏi:
“Vật này là của ngươi sao?”
A Huyền đáp:
“Trước kia đúng là của ta.”
Thành Túc thoáng do dự.
Khi nãy Bách phu trưởng đến báo, nói trong lúc tuần tra đêm đã bắt được tám binh sĩ tụ tập đánh bạc.
Theo quân pháp xử lý, lại từ một thập trưởng họ Trịnh thu được miếng ngọc quyết này.
Truy hỏi nguồn gốc, người kia nói do một nữ tử Tỷ quốc hối lộ mà có.
Bách phu trưởng nghi nàng là vương tộc Tỷ quốc, nhưng nàng lại phủ nhận, lại nhắc đến chuyện săn bắn năm ngoái, xưng là quen biết mình.
Lúc đó hắn nửa tin nửa ngờ, không ngờ lại thật sự là cô gái Tỷ quốc năm ngoái, người mà sau này hắn phụng mệnh Mục Hầu đi rồi lại quay về đưa nàng về nhà!
A Huyền thấy hắn trầm ngâm liền nói:
“Đại nhân chớ hiểu lầm. Chuyện năm ngoái ta chỉ bất đắc dĩ mới phải nhắc đến, tuyệt không có chút ý niệm cầu công nào. Chỉ là quân trưởng không chịu tin lời giải thích của ta, nên ta mới bất đắc dĩ nhắc đến danh của đại nhân.
Còn về miếng ngọc này, thực sự là ta có một lão phụ nhân, bà ấy tuổi cao sức yếu, chân tay đi lại không được tốt. Đường đến Địch Đạo lại xa xôi ngàn trùng, nên ta vạn bất đắc dĩ mới dùng đến hạ sách này, cầu xin viên thập trưởng họ Trịnh cho xin theo xa đội một đoạn.
Nếu ngài không tin, ta có thể dẫn ngài đi gặp bà ấy.”
Thành Túc trao lại ngọc quyết.
"Không cần! Trong quân thiếu một quân y, ngươi vừa vặn có thể thay thế!"
----
Giải thích từ
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận