Dịch: Hoangforever
Cứ thế, hoàn cảnh bất ngờ xoay chuyển như một vở kịch.
Cũng coi như là trong họa có phúc, thân phận tù binh của A Huyền tuy vẫn như trước, nhưng đãi ngộ lại tốt hơn nhiều.
Thành Túc không những cho phép A Huyền và Quỷ Mẫu dùng xe ngựa thay đi bộ, mà còn cấp phát nước uống sạch sẽ, và lương khô tinh chế. Thậm chí còn cấp cho nàng một chiếc lều nỉ, đêm đến cuối cùng cũng không phải chịu cảnh màn trời chiếu đất nữa.
Để đền đáp, A Huyền tận tâm đảm đương vai trò quân y.
Nàng dung mạo bình thường, thân hình cũng chẳng hề đẫy đà, khoác lên mình chiếc áo choàng quân sĩ rộng thùng thình, ống quần bó lại, chân đi giày đế mỏng, lại búi tóc dài thành búi tóc nam giới, dùng khăn vải buộc lại, khắp người nàng chẳng có chút gì đáng chú ý.
Dù các quân sĩ đến khám bệnh đều biết nàng là nữ, nghe giọng nói non nớt, nhưng lúc nhìn nàng một cái, cũng chẳng có ai nảy sinh ý đồ gì.
Ngược lại, thấy nàng khám bệnh cẩn thận, động tác xử lý vết thương cũng không thô bạo như các quân y khác, họ đều tình nguyện tìm tới nàng chữa trị.
Ngoài các quân sĩ của nước Mục, trong phạm vi năng lực cho phép, A Huyền cũng âm thầm chữa trị cho các tù binh Tỷ quốc.
Nàng đoán Thành Túc chắc chắn biết chuyện, thế nhưng chưa từng có ai đến ngăn cản, hiển nhiên là đã được hắn ngầm đồng ý.
Thấm thoắt đã bảy tám ngày trôi qua. Đội ngũ hàng vạn người bao gồm binh sĩ và tù binh di cư, sau gần hai tháng gian khổ băng rừng vượt núi, cuối cùng đã đến gần Thiên Thủy.
Thiên Thủy là thành trì có dân cư định cư gần Địch Đạo nhất. Qua Thiên Thủy về phía Tây, chính là Địch Đạo hoang vu hẻo lánh.
Mấy trăm năm trước, tổ tiên của quốc quân nước Mục đã trấn giữ biên cương và chăn ngựa cho Chu Thiên tử tại vùng đất này, sau nhiều đời tiên tổ kinh doanh và mở rộng, dần dần từ một tiểu quốc vô danh trở thành một quốc gia có thể đối đầu với Sở quốc như ngày nay.
Không chỉ vậy, Thiên Thủy ngày nay còn là thành phố thương mại lớn nhất Tây Bắc.
Hàng ngày đều có thương nhân từ các nước phương đông, dùng lạc đà ngựa kéo từng xe, từng xe vải vóc, lúa kê, sơn hào, hải vị, đến đây giao dịch da lông, ngựa, nô lệ của Tây Nhung.
Mấy ngày trước, khi càng ngày càng gần Thiên Thủy, trên con đường cổ xa xa, mọi người không ngừng có thể nhìn thấy bóng dáng của các thương đội.
Hôm nay đội quân đã đến Thiên Thủy. Bao gồm cả tù binh, đội quân sẽ nghỉ ngơi một ngày tại bãi đất trống ngoài thành, sau đó sẽ đi đến đích cuối cùng của chuyến đi này là Địch Đạo.
Dù gọi là nghỉ ngơi, nhưng đối với A Huyền, nàng lại càng bận rộn hơn.
Sáng sớm đã có quân sĩ đến tìm nàng khám bệnh không ngớt, tuy phần lớn chỉ là những bệnh vặt như bị thương ở chân do đi đường dài. Nhưng vì đông người, nàng bận rộn suốt cả một ngày, mãi đến chiều tối mới khám xong cho người quân sĩ cuối cùng.
Trại quân và khu nghỉ ngơi của tù binh là tách biệt. A Huyền lê bước mệt mỏi trở về khu nghỉ ngơi của tù binh, khi gần ra khỏi trại quân, đột nhiên nghe thấy tiếng hô lớn của quan hiệu lệnh từ phía xa, dường như đang ra lệnh, cờ xí bay phấp phới trong gió.
Vì khoảng cách xa, A Huyền không nghe rõ rốt cuộc đang hô cái gì, nhưng các binh sĩ rõ ràng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trong đám đông vốn đang ngồi hoặc nằm bỗng nổi lên một trận xôn xao.
Sự xôn xao này như sóng biển, từ xa đến gần, nhanh chóng truyền đến gần A Huyền.
Cả trại quân đều trở nên sôi trào.
“Quân thượng đến, ban thưởng cho quân sĩ trấn thủ!”
A Huyền nghe thấy một quân sĩ gần đó thì thầm với bạn mình, vẻ mặt vui mừng khôn xiết.
Quân thủ đóng quân ở Địch Đạo quanh năm cô lập biên giới, không những phải chuẩn bị chiến đấu với Tây Nhung, mà còn phải chịu đựng khí hậu khắc nghiệt, điều kiện gian khổ.
Vị quốc quân nước Mục mới lên ngôi năm ngoái, mấy hôm trước đích thân đi tuần tra biên giới ở Địch Đạo, hôm nay trở về Thiên Thủy, đến trại quân, khao thưởng đội quân sắp đi trấn giữ biên cương này.
Bách phu trưởng cao giọng ra lệnh xếp hàng, trong chớp mắt, các quân sĩ đã xếp thành hai hàng ngay ngắn, đối diện nhau, ai nấy đều ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, khí thế oai hùng, như thể giây phút tiếp theo sẽ xuất phát tác chiến.
A Huyền ban đầu có chút hoang mang, dừng lại tại chỗ, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Mười mấy con tuấn mã phi nhanh theo đội hình hàng dọc, dừng lại ở lối vào trại quân, vó ngựa cuốn tung bụi vàng.
Nàng nhìn thấy Thành Túc cùng một nam tử trẻ tuổi cùng phi ngựa đến, rồi cùng lúc xuống ngựa.
Nam tử kia còn rất trẻ, chừng hơn hai mươi tuổi, thân mặc giáp đen, đầu đội mũ lông trĩ, bên hông đeo kiếm, dáng người cao lớn, bước đi dũng mãnh.
Sau khi xuống ngựa, hắn cùng Thành Túc vừa đi vừa trò chuyện, hai người nhanh chóng tiến về phía này.
Giữa âm thanh sột soạt của giáp trụ va chạm, hai bên binh sĩ đồng loạt quỳ một gối hành lễ, chỉ chớp mắt, bốn phía đã chỉ còn A Huyền lẻ loi đứng bên đường, trông vô cùng lạc lõng, chẳng hợp chút nào với khung cảnh xung quanh.
Nam tử kia dường như đã chú ý đến nàng, ngẩng mắt, ánh mắt sắc bén như kiếm lia đến.
A Huyền lập tức nhận ra – vị quân vương nước Mục đang bước nhanh về phía mình kia, chính là vị công tử năm ngoái từng săn bạch lộc ở biên cương!
Hai người, bốn mắt nhìn nhau.
----
Chú thích từ:
Quân thượng – Vua, người đứng đầu một quốc gia (tước hiệu tôn xưng).
Tể phụ – Quan đứng đầu bá quan, tương đương Tể tướng.
Bách phu trưởng – Quan chỉ huy trăm quân (chức thấp trong quân chế).
Trấn thủ – Cố thủ, bảo vệ một vùng trọng yếu.
Thiên Thủy – Thành lớn ở biên giới tây bắc nước Mục, cửa ngõ đến Địch Đạo.
Địch Đạo – Địa danh biên cương, nơi phòng ngự quân sự trọng yếu.
Khải hoàn – Trở về sau thắng trận, tượng trưng cho ca khúc chiến thắng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận