Dịch: Hoangforever
A Huyền vận trên người một bộ quân phục tầm thường, hoàn toàn giống như một nam tử hán.
Đối phương hiển nhiên chẳng nhận ra nàng, thần sắc đạm mạc.
Có lẽ chỉ là kinh ngạc vì một binh sĩ cấp thấp như nàng lại dám vô lễ nhìn thẳng vào mình, nên hai hàng mày hơi cau lại.
Canh Ngạo không hề liếc nhìn nàng thêm lần nào, bước chân càng không có chút dừng lại, sải bước đi qua trước mặt nàng.
Tà áo theo nhịp bước lay động, cuốn theo một luồng gió nhẹ, khiến vài sợi tóc mai rũ trước trán A Huyền khẽ rung.
Thành Túc đi ngang qua mặt nàng, liếc nhìn thật nhanh, rồi vội vàng đuổi theo Canh Ngạo, hạ giọng nói:
“Quân thượng, người vừa rồi, không biết quân thượng còn nhớ chăng, chính là nữ y mà năm ngoái người từng gặp trong cuộc săn bắn mùa thu tại biên cương. Mấy ngày trước hạ thần gặp lại nàng ấy trong đám tù binh. Vì hiện thiếu quân y, nên đã đưa nàng vào làm tạm, cũng xem như là tận dụng sở trường của nàng.”
Canh Ngạo khựng bước, cuối cùng cũng dừng lại, quay đầu, ánh mắt lần nữa quét về phía A Huyền.
Nàng cúi đầu, rũ mi.
Ánh mắt hắn dừng lại một thoáng trên gương mặt nghiêng nghiêng của nàng.
“Nếu quân thượng thấy không ổn, ngày mai vi thần sẽ bảo nàng khỏi cần đến nữa.”
"Cứ do ngươi sắp xếp đi."
Canh Ngao thản nhiên nói một câu, rồi thu lại ánh mắt, quay đầu tiếp tục bước nhanh về phía trước.
“Quân thượng, Tề Huy cũng đang có mặt tại Thiên Thủy. Nghe tin quân thượng đến đây, hắn vô cùng vui mừng, hiện đang chờ bái kiến tại truyền xá trong thành.”
Tề Huy vốn xuất thân từ gia tộc họ Tự nước Tức, sau chuyển cư đến nước Tề, nên mới mang họ Tề.
Tề quốc vốn nổi tiếng phồn vinh trong buôn bán.
Gia tộc Tề Huy đã nhiều đời kinh doanh, truyền đến tay hắn, chỉ trong vài năm đã xoay chuyển trời đất, trở thành thương nhân lớn nhất Tề quốc, tài sản tích lũy nhiều đến mức có thể sánh ngang quốc khố, môn hạ có đến hàng nghìn thực khách, được thiên hạ gọi là “đệ nhất phú hào”.
Nghe nói Tề Vương từng mời hắn vào triều làm quan, nhưng Tề Huy lấy cớ trẻ tuổi, đức mỏng mà khéo léo từ chối.
Hằng năm hắn đều đích thân đến Thiên Thủy một chuyến, nơi đây không ai là không biết đến tên hắn.
Canh Ngạo trầm ngâm một thoáng rồi nói:
“Vậy thì cô sẽ đi gặp hắn một lần.”
…..
Từ khi nhà Chu lập nên thiên hạ, chư hầu các nước đều cho xây các trạm dừng và nhà trọ dọc đường lớn và trong thành để tiện cho việc nghỉ ngơi khi đi đường xa.
Trạm trên đường gọi là dịch xá, trong thành thì gọi là tân quán, còn ở đô thành và các thành trọng yếu, những nơi đặc biệt để đón tiếp sứ giả và quý nhân các nước thì được gọi là truyền xá.
Để phô trương quốc lực cường thịnh trước mắt khách nước ngoài, truyền xá nước nào cũng xây vô cùng lộng lẫy, thậm chí có nước nhỏ quốc lực yếu, cung điện của vua mình đã lâu không tu sửa, xập xệ tồi tàn, nhưng truyền xá dùng để tiếp đón khách nước ngoài thì lại xây cực kỳ hoa lệ, khí thế chẳng kém gì hoàng cung của đại quốc.
Thiên Thủy là một thành trọng yếu của nước Mục, truyền xá trong thành tuy cao lớn rộng rãi, nhưng lại không có trang trí lộng lẫy, trông bình thường, không có chút đặc biệt.
Nhưng đêm nay, nơi này lại nghênh đón hai nhân vật trọng yếu đương thời.
Một là tân quân nước Mục – Canh Ngạo, người sau trận Mục-Sở danh chấn thiên hạ chư hầu.
Một là Tề Huy – phú hào phương Đông, khách quý trên yến tiệc của các vị quân vương.
Trời còn chưa tối, người trong truyền xá đã nhóm đèn đuốc khắp các góc, quan viên phụ trách tự thân đi kiểm tra từng gian phòng một lần nữa, để chắc chắn rằng bọn nô lệ đã hoàn thành mọi phần việc được giao.
Ánh lửa bập bùng, Canh Ngạo ngồi ở vị trí chủ tọa, Tề Huy ngồi đối diện, hai bên có đám cận thần ngồi cùng.
Tuy nổi danh thiên hạ với thân phận đại phú thương, nhưng Tề Huy năm nay chỉ mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
Lông mày thanh tú, mắt phượng có thần, tóc dùng trâm ngọc vấn trên đỉnh đầu, mặc áo tơ trắng, tay áo rộng tung bay, phong thái tiêu sái, hào hoa.
Sau mấy tuần rượu, hắn đặt xuống chén rượu đồng khảm văn rồng trong tay, mỉm cười nói:
“Ta tuy luôn ở tận Đông Di, nhưng cũng đã sớm nghe danh quân thượng. Lòng rất muốn bái kiến, khổ nỗi không người tiến cử. Lần này tới Thiên Thủy, vốn chỉ muốn bán vài món hàng rẻ tiền, không dám vọng tưởng được gặp quân thượng. Không ngờ hôm nay lại có thể cùng quân thượng đối ẩm, thật may mắn biết bao! Ta có đôi báu vật, xin dâng lên quân thượng, để tỏ lòng ngưỡng mộ.”
Nói xong, hắn vỗ tay nhẹ hai tiếng.
Trước tiên, hai nô lệ khiêng vào một ngọn đèn ngọc cao quá đầu người.
Dưới đèn ngọc chạm nổi một con rồng uốn lượn, vảy rồng trăm chiếc, sống động như thật. Miệng rồng ngậm đèn.
Khi nô lệ thắp sáng đèn, ánh sáng từ ngọn đèn rọi lên, vảy rồng dường như lay động, từng điểm sáng lóe lên, ánh sáng tỏa ra như sao rơi khắp căn phòng, quả là kỳ cảnh hiếm thấy.
Những người ngồi cùng đều kinh ngạc không thôi, không ngớt trầm trồ khen ngợi.
Tề Huy mỉm cười:
“Đây là báu vật của nước Ly Chi phương Tây, ta bỏ ra số tiền lớn mới có được...”
Hắn liếc nhìn Mục Hầu đối diện, người từ đầu tới cuối luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhưng hoàn toàn không lộ ra chút hứng thú nào, liền ngừng một chút, rồi lại vỗ tay lần nữa.
Hai thiếu nữ song sinh tay ôm một chiếc áo choàng trắng như ngọc cùng bước vào. Hai nàng đều vô cùng xinh đẹp, lại giống nhau như đúc, hiển nhiên là cặp song sinh hiếm thấy.
Cả hai từ tốn bước vào, quỳ gối trước thềm.
“Xin quân thượng hãy xem. Chiếc áo choàng này thoạt nhìn bình thường, kỳ thực lại rất đặc biệt. Tên là Cát Quang – vào nước không chìm, vào lửa không cháy, hiếm có trên đời.”
----
Chú thích từ:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận