Dịch: Hoangforever
Phụ thân nàng, một vu sư bậc cao, được dân Xích Hà tôn kính như thần y. Nàng là đứa con duy nhất, do chính tay ông nuôi dạy, truyền thụ y thuật và vu pháp.
Thời xa xưa, vào thời đại Nghiêu - Thuấn, chỉ những người thông thái mới có thể làm vu sư.
Họ không chỉ chữa bệnh trừ tà, mà còn được cho là có thể giao tiếp với thần linh, thấu hiểu trời đất, thông hiểu linh hồn.
Đến đời Chu, trong cung có lập chức Tư Vu, chuyên coi việc bói cát hung, tế nhật nguyệt. Đó là di lệ từ thời Nghiêu – Thuấn truyền lại.
Ở các nước chư hầu, tuy có nước không thờ phụng vu sư, nhưng nhiều quốc quân vẫn kính trọng họ, trước khi xuất chinh nhất định phải nhờ vu quan bói cho một quẻ cát hung và tổ chức lễ tế.
*quốc quân: quân vương của một nước, tương tự vua.
Phụ thân nàng đã rất già, già đến mức không ai có thể xác định được chính xác tuổi của ông.
Người dân ở Xích Hà kính trọng và biết ơn ông, không chỉ vì những khả năng được đồn đại, mà còn bởi vì ông đã chữa bệnh và trừ tai cho họ.
A Huyền thừa kế y bát của ông.
Mới chỉ 16 tuổi, nhưng nàng đã trở thành một vị thầy thuốc giỏi.
Đặc biệt, trong năm qua, vì phụ thân tuổi cao sức yếu nên ít xuất hiện, những việc như chữa bệnh cứu người đều do A Huyền thay thế.
"A Huyền!"
Vừa ra khỏi làng, phía sau có tiếng bước chân đuổi theo, một giọng nói trầm ấm vang lên.
Quỷ Long đến.
A Huyền mỗi tháng đều vào núi tìm thuốc.
Nàng quen thuộc vùng rừng núi này như sân sau của nhà mình.
Nhưng lần nào, hễ nàng đeo gùi thuốc đi qua trước cửa nhà Quỷ Long, hắn đều xuất hiện, tiễn nàng vào rừng.
Đợi đến khi nàng hái thuốc xong, hắn lại đưa nàng trở về, chưa từng bỏ sót lần nào.
A Huyền dừng bước, quay đầu lại nhìn hắn:
"A mẫu thân thể vẫn chưa khỏi hẳn, huynh ở lại chăm sóc cho bà ấy đi, muội tự vào núi được rồi."
*A mẫu: mẹ
"A mẫu bảo ta đi cùng muội."
Quỷ Long không nói nhiều, vẫn như thường ngày.
Nói xong, hắn lấy chiếc gùi đựng dụng cụ, lương khô, và nước từ vai A Huyền, đeo lên vai mình, bước nhanh về phía trước, như thể sợ nàng sẽ giành lại vậy.
Quỷ Long là một thợ săn dũng mãnh nhất trong vùng, thiện xạ vô song, sức mạnh phi thường.
Ba năm trước, khi mới 17 tuổi, có lần một mình vào núi đi săn, vì đi quá xa, lại gặp phải một con hổ dữ đã trưởng thành. Cuối cùng, hắn đã một mình giết chết con hổ đó, từ đó không ai không biết đến tên hắn.
A Huyền nhìn theo bóng lưng hắn, mỉm cười rồi đi theo.
Khu rừng nàng hay vào vốn chưa từng nghe nói có mãnh thú nguy hiểm, nhưng một khi đã vào rừng, khó mà đảm bảo không xảy ra bất trắc. Có Quỷ Long đi cùng, nàng cũng yên tâm hơn.
Huống hồ, nàng cũng đã quen với sự đồng hành của hắn.
Ban đầu, Quỷ Long bước rất nhanh, A Huyền bị bỏ lại xa phía sau.
Khi ra khỏi làng, hai người đi trên con đường mòn do những người đốn củi và thợ săn thế hệ trước tạo nên, Quỷ Long dần giảm tốc độ lại, cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn bốn năm bước.
Quỷ Long là người ít nói, A Huyền cũng không phải người hay chuyện. Hai người cứ như vậy, một trước một sau, im lặng bước đi.
Mỗi lần khoảng cách giữa họ kéo xa, Quỷ Long lại giảm tốc độ, đợi nàng bắt kịp.
Mặt trời dần lên cao. Đi được hơn mười dặm đường núi gập ghềnh, A Huyền cảm thấy hơi nóng, đầu mũi lấm tấm mồ hôi.
Nàng đưa tay lau nhẹ.
"Muội khát nước không?"
Quỷ Long như có mắt sau gáy, lập tức dừng lại, quay đầu hỏi, định lấy ra bình nước từ gùi.
"Không khát."
A Huyền phất tay, cười nói.
Quỷ Long đứng yên tại chỗ, chờ nàng tiến lại gần, rồi biến thành hai người đi song song.
Vẫn chưa vào đến rừng già rậm rạp, một tia nắng mùa thu rực rỡ xuyên qua những tán lá vàng đã rụng gần hết, chiếu xuống khuôn mặt A Huyền, tạo thành những mảng sáng tối đan xen.
Đôi mắt nàng như hai viên ngọc đen lay động, ánh mắt càng thêm long lanh.
Quỷ Long thỉnh thoảng liếc nhìn cô, muốn nói lại thôi.
A Huyền hỏi:
"Sao thế?"
Quỷ Long ngập ngừng, nhẹ giọng:
"Bệnh của muội, thật sự không chữa được sao?"
A Huyền thoáng sững sờ trước ánh mắt đầy quan tâm của hắn.
Nàng đưa tay chạm vào khuôn mặt mình:
"Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"
Quỷ Long nhận ra mình nói không đúng, vội vàng giải thích:
"Muội đừng hiểu lầm, ta không có ý nói muội xấu xí. Muội rất xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp! Ta không lừa muội đâu!"
Khuôn mặt hắn lộ vẻ hối hận, dừng bước chân lại cố gắng giải thích, thấy A Huyền mỉm cười nhìn mình, lại càng thêm căng thẳng.
"Ta thật sự không lừa muội! Trước kia muội xinh đẹp, bây giờ cũng xinh đẹp! Ngay cả mây trên trời cũng không sánh bằng muội! Vừa rồi ta hỏi như vậy, chỉ là muốn biết, nếu muội muốn chữa bệnh, cần dùng loại thuốc gì, dù có khó tìm đến đâu, muội cứ nói với ta là được, ta sẽ hái cho muội..."
"Ta chỉ sợ muội buồn."
Khuôn mặt hắn đỏ bừng, cuối cùng lắp bắp môi, không nói nên lời.
Đúng vậy, tuổi mười sáu, xuân xanh phơi phới, có nữ tử nào lại không yêu quý dung nhan của mình?
Hơn nữa, nàng đã từng xinh đẹp như vậy.
A Huyền mỉm cười, lại sờ sờ lớp da thô ráp trên mặt: "Cảm ơn huynh, muội biết huynh có ý tốt, đợi đến ngày nào đó muội cần, muội sẽ nói với huynh."
---
Chú thích:
*Y bát (醫鉢) là một từ Hán Việt, thường được dùng trong các tiểu thuyết kiếm hiệp hoặc cổ trang Trung Quốc. Nó có nghĩa là cái bát dùng để đựng thuốc hoặc dụng cụ hành nghề của thầy thuốc.
"Y" (醫) có nghĩa là y thuật, y học, thầy thuốc.
"Bát" (鉢) có nghĩa là cái bát.
Ngày nay, từ "y bát" thường được dùng theo nghĩa bóng để chỉ nghề nghiệp, sự nghiệp hoặc truyền thống của người thầy thuốc.
Trong đoạn văn có nghĩa là A Huyền nối nghiệp cha, trở thành thầy thuốc chữa bệnh cứu người.
* Gùi là một loại vật dụng phổ biến được sử dụng bởi nhiều dân tộc thiểu số ở Việt Nam, đặc biệt là các dân tộc ở vùng núi phía Bắc và Tây Nguyên. Nó giống như một chiếc giỏ lớn, thường có hình trụ hoặc hình chóp cụt, được làm từ các vật liệu tự nhiên như tre, nứa, mây, song,...
Người ta sử dụng gùi để đựng và vận chuyển nhiều thứ khác nhau, chẳng hạn như:
-Nông sản: lúa, ngô, khoai, sắn,...
-Củi, rau, quả rừng: khi đi rừng, người dân thường dùng gùi để đựng những thứ thu hái được.
-Đồ đạc: khi di chuyển chỗ ở, gùi được dùng để đựng quần áo, chăn màn,...
-Con nhỏ: người mẹ có thể địu con nhỏ trong gùi khi đi làm nương rẫy.
Gùi thường được đeo trên lưng bằng dây đeo qua trán hoặc vai. Nó là một vật dụng rất hữu ích trong đời sống sinh hoạt và sản xuất của đồng bào dân tộc thiểu số, giúp họ vận chuyển đồ đạc một cách dễ dàng trên những địa hình đồi núi.
----
Vu sư – Thầy tế lễ kiêm y thuật, được coi là người giao cảm cùng thần linh.
Tư Vu – Quan chuyên bói toán, phụ trách lễ cát hung trong triều Chu.
Quốc quân – Vua chư hầu, đứng đầu một nước.
Y bát – Chỉ nghề nghiệp hoặc y thuật do thầy truyền lại.
Gùi – Giỏ lớn đeo vai, dùng để đựng thuốc hoặc vật dụng khi đi rừng.
A mẫu – Mẹ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận