Dịch: Hoangforever
Đêm đó, A Huyền ngủ trong phòng khách.
Đây là nơi thoải mái nhất nàng từng ngủ trong mấy tháng qua kể từ khi bắt đầu chuyến đi về phía Bắc.
Dưới thân chẳng còn đất ẩm lạnh, bên tai cũng không còn muỗi vo ve, song nàng vẫn trằn trọc suốt đêm, nhắm mắt mà chẳng sao ngủ được.
Nàng sau khi đứng dậy, liền để ý thấy đoàn người của Canh Ngao dường như muốn rời đi, bèn đứng chờ bên lối đi nhỏ trước sân.
Quả nhiên, chẳng mấy chốc, Mao công đến, sai tùy tùng là nô bộc truyền xá đưa tới một bộ nữ phục, căn dặn:
"Ngươi hãy thay y phục, sửa sang lại mặt mũi gọn gàng, rồi ra cổng lớn đợi, lát nữa sẽ theo ta lên đường."
A Huyền nhìn bộ nữ phục trong tay người nô bộc, khẽ hỏi:
"Xin hỏi muốn đưa ta đi đâu?"
Mao công sau khi căn dặn xong vốn đã quay người định đi, nghe nàng hỏi lại từ phía sau, dường như hơi ngạc nhiên, dừng bước, quay đầu lại, đôi lông mày hoa râm động đậy.
“Bảo ngươi đi cùng thì cứ nghe theo là được, hỏi han cái gì?”
Ông liếc nàng một cái, cuối cùng vẫn nói:
“Trên đường trở về kinh đô vẫn còn nửa tháng, ta tinh lực không còn như xưa, bên cạnh quân thượng lại đang thiếu người hầu hạ.”
Quốc quân Mục Quốc đi xa, bên người làm sao có thể thiếu một người hầu hạ như nàng chứ?
Mặc dù Mao công nói thế, nhưng ý tại ngôn ngoại, A Huyền tự nhiên hiểu rõ: nhất định là lo sợ quân thượng lại phát bệnh đau đầu.
Nàng đáp:
“Được hầu hạ quân thượng vốn là phúc mà thần cầu còn chẳng kịp. Chỉ là… trong số người Tỷ di cư về phía Bắc, có một lão bà đã cao tuổi cần ta chăm sóc. Bà ấy tuy không phải mẹ ruột của ta, nhưng tình cảm dành cho ta không hề thua kém mẹ đẻ. Bà tuổi cao sức yếu, bên cạnh lại không có ai khác để dựa vào, giờ phút này nếu ta bỏ mặc bà, thật sự không đành lòng..."
"Chuyện này dễ thôi,"
Mao công ngắt lời nàng, "Ta sẽ căn dặn người thay ngươi chăm sóc bà ấy thật chu đáo."
A Huyền trước đó từng cầu xin Thành Túc, sau khi đến Địch Đạo thì miễn hôn sự cho nàng, cho phép nàng tiếp tục làm quân y.
A Huyền có một linh cảm, Quỷ Long hẳn là chưa chết.
Vì đã nhận được sự đồng ý của Thành Túc, A Huyền vốn định, sau khi đến Địch Đạo, một mặt làm quân y chăm sóc Quỷ Mẫu, một mặt chờ đợi Quỷ Long.
Nếu Quỷ Long thật sự còn sống, sớm muộn gì chàng cũng sẽ đến Địch Đạo tìm nàng và Quỷ Mẫu .
Lùi một bước mà nói, dù cho bây giờ không có Quỷ Mẫu cần nàng chăm sóc, từ tận đáy lòng, nàng cũng thật sự không muốn bị đưa đến Mục Cung.
Nơi đó, so với Địch Đạo khổ hàn, chỉ e còn hiểm độc hơn cả biên ải lạnh lẽo.
Nàng chần chừ, vừa không đáp lại vừa không lắc đầu.
Mao công là người có nhãn lực phi phàm, lông mày nhíu lại, sai nô bộc bên cạnh lui xuống, giọng điệu trở nên không vui:
"Ngươi đừng có không biết tốt xấu! Nếu chẳng vì ngươi có chút tài năng, há có thể để vận may ấy rơi xuống đầu sao? Sao vậy, so với việc hầu hạ Quân thượng, ngươi lại càng muốn bị đưa đến Địch Đạo làm lính biên ải sao?"
A Huyền ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt dò xét của vị lão thái giám đang nhìn mình, cung kính nói:
“Sao có thể nghĩ như vậy được? Chỉ là có một chuyện, ta không dám giấu. Thái giám ngài vừa rồi cũng nói, hoàn toàn là vì y thuật của ta, nên ta mới được chọn để hầu hạ Quân thượng.
Nhưng không dám giấu, y thuật của ta thật ra chỉ là biết sơ qua chút ít, bình thường cũng chỉ chữa trị mụn nhọt, cảm sốt là nhiều. Đêm qua chỉ là may mắn mà thôi, thứ thật sự có tác dụng không phải là ta mà là thuốc mà ta dùng.
Thuốc là do nghĩa phụ ta truyền lại khi còn sống, có công hiệu đặc biệt trong việc giảm đau và an thần. Ta có thể dâng phương thuốc cùng với số thuốc còn lại..."
"Phương thuốc đêm qua của ngươi, đương nhiên là phải dâng lên, ngoài ra, bản thân ngươi cũng phải đi cùng!"
Lão thái giám dứt khoát nói.
"Không cần nói nhiều nữa, mau đi thay y phục, chờ lên đường!"
Lời đã nói đến mức này, A Huyền biết rõ không còn đường xoay chuyển, càng không thể kháng lệnh, bất đắc dĩ đành nói:
"Đã như vậy, ta sẽ nghe theo sắp xếp của Thái giám. Chỉ xin Thái giám, nhất định phải sai người chăm sóc Quỷ Mẫu thật chu đáo..."
"Ai cho phép ngươi đi cùng với cô?"
Đằng sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
A Huyền quay đầu lại, thấy Canh Ngao từ góc rẽ của lối đi phía sau xuất hiện, rồi dừng bước, hai ánh mắt nhàn nhạt hướng về phía nàng.
Hắn thân hình cao ráo như hạc, tinh thần phấn chấn, không còn chút nào dáng vẻ phát bệnh đêm qua.
Ánh mắt hắn dừng trên người nàng một lát, rồi chuyển sang lão thái giám.
"Cô khi nào nói, phải để nàng ấy theo bên cạnh cô sao?”
Hắn hỏi, giọng điệu bình thản, không rõ vui hay giận.
Mao công vội bước lên trước, khom lưng đáp nhỏ:
“Quả thật là lão nô tự ý quyết định. Vì đường về Khâu Dương còn xa, lão nô thấy Tử nữ này tay chân lanh lẹ, mới nghĩ để nàng theo, cũng tiện đỡ đần lão nô đôi chút...”
“Không cần.”
Canh Ngạo lạnh nhạt ngắt lời,
“Bên cạnh cô, không cần nàng.”
Hắn không nhìn A Huyền thêm một cái nào nữa, sải bước đi ngang qua nàng, đi được hơn mười bước thì đột ngột dừng lại, quay đầu nói:
“Truyền lời đến Thành Túc, sau khi đến Địch Đạo, nàng có yêu cầu gì, cứ việc đáp ứng.”
Dứt lời, hắn sải bước rời đi, không ngoái đầu lại.
A Huyền cúi đầu không nói.
Một bên, Mao công tiễn mắt nhìn bóng Canh Ngạo đi khuất, rồi mới đến bên A Huyền, nhìn nàng một cái, trong ánh mắt phức tạp là sự pha trộn giữa khó chịu và bất lực:
“Thôi vậy. Quân thượng đã có lệnh, ngươi cứ về đi. Đem thuốc và phương thuốc đêm qua để lại.”
A Huyền thở phào nhẹ nhõm, khẽ gật đầu đồng ý.
-----
Giải thích từ
(A) Tước vị và danh xưng
(B) Từ cổ – lễ nghi – địa danh
4. Tịnh thất khách: Gian phòng dành cho khách nghỉ tạm trong cung hoặc hành dinh.
5. Nữ phục (y sam): Trang phục phụ nữ theo lễ nghi cổ.
6. Địch Đạo: Địa danh biên ải phía Bắc nước Mục.
7. Khâu Dương: Trạm truyền tin và hành doanh trọng yếu của nước Mục.
8. Ý tại ngôn ngoại: Ý chính không nằm hoàn toàn trong lời nói, mà ẩn chứa phía sau.
9. Tỷ di: Tộc dân lưu lạc vùng Bắc Mục, theo Canh Ngao di cư về biên giới.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận