Dịch: Hoangforever
“Ta thực sự không hiểu. Thân phận nô lệ bị bắt như ngươi, hôm nay có được cơ hội như thế này, chỉ cần hầu hạ quân thượng cho tốt, sau này chưa biết chừng còn có cơ duyên khác. Thế mà ngươi lại…”
Mao công khẽ lắc đầu, phất ống tay áo mà đi.
. . . . . .
A Huyền trở về nơi ở của người Tỷ, Quỷ Mẫu thấy nàng cả đêm không về, đang lo lắng không yên, giờ khắc thấy nàng cuối cùng đã trở lại, liền vui mừng khôn tả, không nói gì thêm.
Hôm ấy, đoàn người đi về phương Bắc lại bị thúc giục lên đường tiếp.
Cứ như thế đi thêm mười ngày nữa là sẽ đến đích đến của chuyến hành trình này— Địch Đạo.
Cuộc nghỉ ngơi ngắn ngủi ngày hôm qua cũng chẳng khiến đoàn người đi nhanh hơn.
Có lẽ vì đã đi quá lâu trên đường, đến giờ phút này, hầu như tất cả mọi người đều đã đến giới hạn của sự mệt mỏi.
Đội quân khổng lồ lê lết chậm chạp, cả ngày hôm đó chỉ đi được tổng cộng ba bốn mươi dặm đường, chậm hơn nhiều so với bình thường.
Thành Túc lo lắng thời hạn đổi ca của Địch Đạo sắp đến, liền rút một nửa quân sĩ đi gấp để đến trước, nửa còn lại do hắn dẫn dắt tiếp tục giám sát người Tỷ lên đường.
Đêm đó, người Tỷ và số quân sĩ còn lại nghỉ ngơi trên một cánh đồng hoang vắng.
A Huyền dựng lều vải để qua đêm.
Thời tiết ngày càng oi bức, trên cánh đồng hoang dã, côn trùng và rắn rết bò khắp nơi, đặc biệt là muỗi độc, chúng điên cuồng tấn công người.
Đêm nay, những người đến xin vào lều trú ẩn nằm la liệt ngang dọc khắp nơi, đến cả chỗ đặt chân cũng chẳng còn.
A Huyền nhường chỗ ngủ của mình cho một phụ nữ mang thai đã bảy, tám tháng, còn mình thì dựa vào đất, ngoài lều để qua đêm.
Trăng dần lên đến giữa trời.
A Huyền lấy áo che kín đầu mặt để tránh muỗi cắn, lúc đang lim dim sắp ngủ thì bỗng cảm thấy có người khẽ vỗ vai mình.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến.
A Huyền bàng hoàng tỉnh giấc, kéo áo xuống, liền thấy một bóng người mặc đồ đen, đang nửa ngồi nửa quỳ ngay trước mặt nàng.
Nàng sợ hãi, ngồi thẳng người dậy, người kia khẽ "suỵt" một tiếng:
“A Huyền, là ta!”
A Huyền lập tức nhận ra giọng nói ấy.
Nàng không thể quen thuộc hơn!
“A huynh!”
Nàng mừng rỡ khôn xiết, buột miệng thốt ra, rồi vội vàng che miệng lại, nhìn xung quanh.
Trên cánh đồng hoang, rất nhiều người Tỷ nằm ngổn ngang.
Xa xa, những binh lính nước Mục canh gác đêm, tay cầm trường qua, đi tuần từng tốp ba bốn người.
Quỷ Long chăm chú nhìn A Huyền, ánh mắt trong bóng tối lấp lánh, rạng rỡ niềm vui khôn xiết.
“A Huyền, mẫu thân ta hẳn vẫn đi cùng muội chứ? Ta…”
A Huyền ra hiệu bảo hắn im lặng, rồi dẫn hắn nhẹ nhàng đến một góc gần đó, tránh khỏi tầm nhìn của binh lính tuần tra đêm.
"A huynh đừng lo, A mẫu vẫn khỏe, đang ngủ trong lều. Sao A huynh đột nhiên lại đến đây?"
Quỷ Long thở phào nhẹ nhõm, rồi thì thầm kể lại những gì mình đã trải qua cho A Huyền nghe.
Hắn bị Tỷ Vương cưỡng ép tham gia vào cuộc chiến tranh với nước Mục, sau khi thua trận bị bắt làm tù binh, bị áp giải về phương Bắc xây trường thành để chống Bắc Địch.
Vì lo lắng cho Quỷ Mẫu và A Huyền, hắn đã tìm mọi cách trốn thoát giữa đường, trải qua muôn vàn gian khổ, cuối cùng cũng trở về Xích Gia, nhưng lại thấy nhà cửa không còn.
Nghe tin có hàng vạn người Tỷ bị di dời đến Địch Đạo, hắn liền đuổi theo. Mấy ngày trước đã đuổi kịp đội quân, lợi dụng đêm tối lẻn vào, sau đó khắp nơi dò la tin tức của A Huyền, cuối cùng hôm nay đã biết được tung tích của nàng.
"A Huyền, trên đường đi, ta luôn lo lắng cho muội và A mẫu không ngừng, giờ khắc này cuối cùng đã tìm thấy muội, ta. . . . . ."
Quỷ Long khó nén được xúc động, giọng nói hơi nghẹn ngào.
"May mắn thay có muội một đường nâng đỡ, nếu không A mẫu chắc chắn đã không còn. Đại ân đại đức của muội, bảo ta phải báo đáp thế nào cho phải. . . . . ."
"A huynh nói lời này là sao?"
A Huyền nói, "A mẫu như mẹ ruột của ta, A huynh không ở đây, nếu ta không chăm sóc cho bà, thì ai sẽ chăm sóc?"
"A Huyền,"
Quỷ Long không kìm được tình cảm, giơ tay nắm chặt lấy hai bên vai nàng,
"Ta sẽ không bao giờ xa cách hai người nữa. Đợi ta tìm cơ hội, ta sẽ đưa muội và A mẫu trốn đi. Chúng ta tìm một nơi yên tĩnh, ta có thể nuôi sống muội và A mẫu!"
"A huynh ngốc nghếch, thiên hạ này, đâu có nơi nào thực sự yên tĩnh chứ?"
A Huyền mỉm cười nói,
“May mà vị tướng quân người Mục kia đã đồng ý, khi đến Địch Đạo, sẽ cho muội tiếp tục hành y, không ép buộc kết hôn gì cả. Đến đó rồi tính tiếp. Chỉ là… huynh…”
Nàng bỗng nhìn thấy bên má Quỷ Long dường như thiếu mất một mảng da, bất giác sững người.
“Huynh, mặt huynh bị sao vậy…?”
Ngay sau đó, nàng lập tức hiểu ra.
Để ngăn tù binh của quốc gia khác bị bắt đem đi lao dịch bỏ trốn, bên thắng cuộc thường sẽ đóng dấu nhận diện lên mặt họ.
Quỷ Long sờ sờ mặt, không để ý:
"Không sao. Ta sợ bị người khác nhận ra, nên đã tự mình khoét đi một mảng da thịt nhỏ, đã lành rồi."
Dưới ánh trăng, A Huyền lại thấy hắn đi chân trần một bên, còn chiếc dép thô bên kia cũng rách đến lòi cả ngón.
Nghĩ đến việc hắn phải liều chết trốn chạy, dầm sương dãi nắng, vượt bao gian nan để đến được đây, trong lòng không khỏi thấy chua xót.
“A huynh, ban ngày nếu huynh trà trộn vào đoàn người để đi cùng, nhất định phải cẩn thận, đừng để ai chú ý.”
Quỷ Long gật đầu: “Ta biết, ta sẽ cẩn thận.”
Ngay lúc đó, từ hướng lều nỉ của A Huyền bỗng vang lên tiếng huyên náo, dường như có người đang gọi lớn tên nàng, giọng rất gấp gáp.
Nàng lập tức nhìn Quỷ Long, nói vội:
“Huynh cẩn thận nhé, muội phải qua đó xem sao.”
----
Giải thích từ:
Quân thượng: Tước vị tối cao của một nước, tương đương quốc vương.
Tỷ Vương: Vua của nước Tỷ – tiểu quốc ở phương Nam.
A huynh / A muội: Cách xưng gọi thân thiết giữa huynh muội trong văn cổ.
Trường qua: Loại giáo dài, vũ khí binh sĩ dùng khi tuần tra.
Địch Đạo: Tên vùng biên giới phía Bắc, nơi xây thành chống Bắc Địch.
Bắc Địch: Tộc du mục phương Bắc thường xâm phạm biên thùy.
Áp giải: Dẫn giải phạm nhân hoặc tù binh về nơi giam giữ.
Hành y: Hành nghề y thuật (làm thầy thuốc).
Hổ trĩ tinh binh (nếu có xuất hiện ở chương liền sau): Quân tinh nhuệ hùng mạnh như hổ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận