Dịch: Hoangforever
A Huyền vội vã trở về, thấy một người nằm trên mặt đất, bên cạnh là một nam nhân, nét mặt vô cùng lo lắng.
Những người phụ nữ trong trướng bị kinh động, ùn ùn kéo ra. Rất nhiều người Tỷ ở gần đó cũng vây quanh lại.
“Cứu lấy huynh đệ ta với! Vừa nãy hắn bị rắn cắn!”
Người đàn ông kia thấy A Huyền tới liền kêu gào đầy lo lắng.
A Huyền trước kia không quen biết người này, hiện tại chỉ biết hắn vốn đến từ vùng Lịch, thuộc người Tỷ. Người ta vẫn gọi hắn là Lịch Hắc.
Đoàn người nước Tỷ bị ép buộc di chuyển về phương Bắc này, ban đầu vốn là hỗn tạp từ khắp nơi đổ về. Nhưng dần dà, theo vùng miền, trong nội bộ cũng hình thành nên vài nhóm nhỏ.
Đôi lúc vì tranh giành khẩu phần lương thực được phát, hay để chiếm lấy một khoảng đất nghỉ ngơi tốt hơn trong đêm, người Tỷ đến từ các nơi khác nhau sẽ nảy sinh mâu thuẫn.
Những mâu thuẫn này phần lớn đều do người Tỷ tự giải quyết, theo cái cách vốn dĩ đã thành quy luật ở nơi đây: cá lớn nuốt cá bé.
Những người Tỷ bị bắt nạt, tuyệt cũng không dám cầu cứu người của nước Mục. Bởi vì một khi chuyện này kéo tới tai người nước Mục, chẳng khác nào tự đẩy bản thân và toàn bộ người Tỷ còn lại vào thế đối địch.
Trong một môi trường khép kín sống chung như vậy, đây sẽ là một điều rất đáng sợ.
Hiện giờ trên đường, có binh sĩ người Mục ở cạnh đó theo dõi từ xa, đối phương có thể không dám làm quá đáng, nhưng một khi đến Địch Đạo, không còn sự giám sát thường xuyên nữa, đến lúc đó sẽ gặp phải sự trả thù như thế nào, khó mà nói trước được.
Hơn nữa, ngay cả khi người Mục ra tay can thiệp để giữ trật tự, nhiều nhất cũng chỉ là bắt những kẻ cầm đầu đi đánh roi một trận mà thôi, sau đó, phe yếu thế có thể sẽ còn phải chịu đựng nhiều sự trả thù, chèn ép hơn nữa trong bóng tối.
Đã hai tháng trên đường, những điều này, A Huyền hiển nhiên đều nhìn thấy rõ.
Người Xích Gia ít ỏi, lại đa phần là người già, yếu, phụ nữ và trẻ nhỏ.
Còn người vùng Lịch, ỷ vào số lượng đông đảo, trên suốt chặng đường này, không ít lần ức hiếp người Xích Gia. Người Xích Già không dám làm gì, chỉ dám giận mà không dám nói.
A Huyền biết Lịch Hắc này, hắn là thủ lĩnh của người Lịch địa (Vùng Lịch), thường ngày ấn tượng về hắn cũng rất tệ, nhưng việc ai nấy làm, nghe có người bị rắn cắn, nàng không kịp nghĩ gì khác, vội cúi xuống kiểm tra người bị thương.
Vừa rồi trận náo loạn này đã thu hút sự chú ý của lính gác người Mục, một thập trưởng cầm cây gậy lửa, dẫn theo một đội binh sĩ vội đi tới. Vì nhận ra A Huyền, nên hắn cũng không có lên tiếng, chỉ đứng một bên giám sát.
Dưới ánh lửa, A Huyền thấy sắc mặt nam tử tái xanh, miệng sùi bọt. Vết rắn ở mắt cá chân đã gây sưng tấy lan, cẳng chân phù nề to như một chiếc bánh bao.
Nàng vội lấy dao rạch hình chữ thập để nặn máu độc.
Nhưng không biết người này bị loại rắn độc nào cắn, mà độc tính lại kịch liệt đến vậy, rất nhanh sau đó, hắn đã ngừng thở và tim cũng ngừng đập.
Thời điểm người này được đưa đến vốn đã muộn, khi vừa bị rắn độc cắn lại không được xử lý đúng cách kịp thời, thêm vào đó nàng cũng không có linh dược giải độc rắn, gặp phải thảm kịch như vậy, thật sự là lực bất tòng tâm.
Thấy nam tử đã tắt thở, nàng đành dừng lại, từ từ đứng dậy:
"Hắn đã chết rồi, ta không cứu được hắn."
Lịch Hắc đột ngột đứng bật dậy.
“Ngươi cứu tiếp đi! Họ không phải đều nói cô là thần y sao?"
A Huyền đáp:
“Nếu ta có thể cứu, nhất định sẽ cứu. Nhưng thật sự là lực bất tòng tâm.”
“Ngươi nói bừa!”
Người đàn ông kia kêu gào, cánh mũi phập phồng, mắt trợn trừng,
“Rõ ràng là ngươi không chịu dốc toàn lực!”
Quỷ Mẫu tức giận quát lên:
“Chúng ta đều là người Tỷ, sao ngươi lại ăn nói hàm hồ như thế chứ? Suốt dọc đường, A Huyền nhà ta đã khám và chữa trị cho biết bao nhiêu người các ngươi?? Nếu có thể cứu được, nàng ta sao lại không cứu chứ?”
Ánh mắt Lịch Hắc tràn đầy hận ý, lướt qua chiếc lều nỉ phía sau A Huyền, lạnh lùng cười khẩy:
"E rằng các ngươi đã sớm không còn là người Tỷ nữa rồi! Tưởng ta không biết các ngươi đã theo về phe người Mục hay sao? Nếu không phải muốn lấy lòng người Mục, sao các ngươi có được cái lều tử tế để qua đêm?”
Viên thập trưởng kia vốn đã khó chịu khi bị người Tỷ kéo lê, khiến đoàn người đi chậm dần, ông ta gắt gao quát mắng:
"Không được gây rối! Chết thì cũng chết rồi, mau khiêng xác đi, tất cả giải tán! Sáng sớm mai còn phải lên đường!”
Thấy Lịch Hắc vẫn đứng trơ ra đó không nhúc nhích, y nổi giận, tháo roi bên hông, quất một roi vào đầu và cổ hắn.
“Bốp!” một tiếng, trên mặt và cổ Lịch Hắc liền xuất hiện một vết roi đỏ rực.
“Nếu còn dám gây chuyện, ta sẽ trói hết lại!”
Mắt Lịch Hắc lóe lên sát ý, bất ngờ túm lấy cán roi, gào :
“Các tộc nhân nghe đây! Người Mục phá hủy gia viên chúng ta, giết huynh đệ chúng ta, cướp vợ conchúng ta, giờ lại bắt chúng ta lặn lội ngàn dặm đến Địch Đạo! Ta sớm đã nghe nói Địch Đạo là vùng đất chết, đến đó thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi! Chi bằng nhân lúc còn thở, liều mạng với người Mục một trận, chưa biết chừng còn có đường sống!”
Dứt lời, hắn đoạt lấy ngọn giáo trong tay một binh sĩ bên cạnh, chĩa thẳng vào ngực tên lính ấy mà đâm tới.
Hóa ra Lịch Hắc vốn đã ấp ủ mưu phản từ trước, suốt quãng đường đều âm thầm liên lạc với người cùng tộc, bàn mưu tính kế, chỉ là vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp.
Giờ đã gần Địch Đạo, lòng hắn càng thêm nôn nóng, vừa hay đêm nay xảy ra chuyện thế này, lại thêm việc số binh lính người Mục chỉ còn một nửa, hắn liền quyết tâm liều một phen.
----
Thập trưởng — (chức danh) người đứng đầu một nhóm mười người trong đoàn di cư; có quyền quản lý kỷ luật và phân phối lương thực.
Tỷ / người Tỷ : tên tộc (nhóm dân di cư); trong văn dùng để chỉ tập thể người thuộc tộc này.
Lịch (Lịch địa) : vùng quê / địa phương trong lãnh thổ người Tỷ; chỉ khu dân cư nhỏ.
Xích Gia : tên gọi của một nhóm/chi tộc nhỏ, thường gồm người già, phụ nữ và trẻ em.
Địch Đạo : địa danh đích đến (theo nguyên tác được gọi là “vùng chết”); vùng hiểm nguy mà đoàn bị đẩy đến.
Lều nỉ : dạng lều che làm bằng vải dày/nỉ dùng bởi người di cư; biểu thị điều kiện sinh hoạt tương đối tươm tất.
Rạch chữ thập / nặn huyết độc : phương pháp y lý cổ: rạch chéo vết rắn cắn để nặn huyết độc ra; không có thuốc giải thì hiệu quả hạn chế.
Khẩu phần : trong ngữ cảnh: phần lương thực được phân phát cho mỗi người/nhóm.
Gậy lửa : trượng canh (hoặc trượng bộc có đầu sắt dùng để canh gác);
Huyết độc: độc rắn;
Lực bất tòng tâm: muốn làm nhưng không đủ khả năng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận