Dịch: Hoangforever
Trong màn đêm thăm thẳm, những người Lịch Địa đến cùng hắn lập tức hưởng ứng, gần trăm người vây kín xung quanh, chớp nhoáng đã bao vây Thập Trưởng cùng hơn mười binh lính tùy tùng đi theo hắn.
Trong tình trạng hoàn toàn không phòng bị, họ liền bị cướp đoạt mấtbinh khí.
Một trận ác chiến nổ ra.
Thập Trưởng dù cố sức muốn đột phá vòng vây, nhưng vì sự việc xảy ra bất ngờ, lại thêm đối phương quá đông, rất nhanh liền thất thế, bị chém ngã gục trên mặt đất.
A Huyền sững sờ, chết lặng trước biến cố đột ngột ấy.
Người Tỷ càng lúc càng đông, tiếng reo hò nổi lên khắp nơi, có kẻ lao về phía doanh trại của người Mục, có kẻ bỏ chạy, lại có kẻ nhân lúc hỗn loạn mà cướp bóc.
Chợt nàng nhìn thấy một nam tử dung mạo hung tợn, quần áo rách rưới đang cướp gói đồ của một nữ nhân.
Nữ nhân kia không chịu, liền bị hắn đá ngã, cướp lấy hành lý, sau đó trợn mắt, dữ tợn tiến thẳng về phía nàng.
A Huyền hoảng hốt đỡ Quỷ Mẫu dậy, toang xoay người chạy trốn, thì một bóng đen từ bên cạnh lao ra.
Nhân lúc hỗn loạn Quỷ Long tung một quyền đánh ngã tên cướp, rồi quay lại nắm lấy tay A Huyền, chắn nàng sau lưng.
…
Tới khi trời sáng, cuộc bạo loạn ấy rốt cuộc cũng bị trấn áp.
Khắp vùng hoang dã là những thi thể nằm la liệt.
Trong số đó, có người Tỷ, có phụ nữ trẻ nhỏ vô tội bị vạ lây, và những binh sĩ nước Mục.
Cuộc hỗn loạn đêm qua xảy ra không hề có dấu hiệu báo trước.
Hơn 2000 binh sĩ nước Mục còn lại nằm mơ cũng không ngờ rằng, khi sắp tới đích rồi thế mà người Tỷ lại còn dám nổi dậy vũ trang phản kháng.
Huống hồ cả đoàn đã mệt mỏi sau cuộc hành trình dài đằng đẵng, ngoại trừ số binh lính được phân công gác đêm, hầu hết mọi người đều đang say giấc nồng.
Chính trong giấc ngủ ấy, người Tỷ đã xông thẳng vào doanh trại.
Số người Tỷ tham gia vào bạo loạn, dù chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là dân quê chưa từng trải qua huấn luyện.
Một khi binh sĩ nước Mục lấy lại phản ứng, rất nhanh đã mở đợt phản công. Tuy cuối cùng, cũng đè bẹp được loạn quân, thế nhưng tổn thất cũng không hề nhỏ.
Nghe nói, chỉ riêng Bách Hộ Trưởng trong quân đội nước Mục cũng đã chết đến mấy người, số binh sĩ tử trận lên tới mấy trăm, người bị thương thì càng không đếm xuể.
Lúc này, ngoại trừ những kẻ đã bỏ mạng, số còn lại, mấy trăm người Tỷ bị xác nhận là đã tham gia vào cuộc bạo động đêm qua, đều bị trói gô lại, chất đống giữa đồng, chờ hành hình.
Đám trai tráng còn lại của người Tỷ cũng bị gom hết lại, gần 1000 người, đồng loạt bị trói chặt bằng dây thừng.
Số phận của họ, đang chờ đợi phán quyết cuối cùng từ quân vương nước Mục.
Và Quỷ Long là một trong số đó.
….
Ban ngày trôi qua, đêm tối lại đến.
Đêm đó, không ai có thể chợp mắt.
Dù xác chết đã được dọn sạch khỏi đồng hoang, nhưng cảnh tượng kinh hoàng của đêm qua vẫn còn in sâu trong tâm trí mọi người.
Quỷ Mẫu và rất nhiều người phụ nữ giống như bà, đang hoảng loạn chờ trời sáng.
Bởi vì, khi trời vừa hửng sáng, phán quyết định đoạt vận mệnh chồng con của họ sẽ được truyền đến nơi này.
A Huyền suốt đêm không nghỉ, bận rộn băng bó cho những binh sĩ nước Mục bị thương.
Những tiếng rên rỉ và lời nguyền rủa của người Tỷ không ngừng vang bên tai, khiến nàng hoảng hốt đến tim đập liên hồi.
Nàng đã đến gặp Thành Túc, nhiều lần nhấn mạnh, nói rằng: Quỷ Long không hề tham gia vào cuộc bạo loạn đêm qua, càng chưa từng giết bất kỳ binh sĩ nước Mục nào.
Hắn chỉ bảo vệ bản thân và mẫu thân nàng mà thôi.
Khi đó, mặt Thành Túc lấm lem máu và bùn, đang chỉ huy binh lính thu dọn thi thể khắp nơi.
Với giọng nói mệt mỏi, hắn đáp:
“Để phòng ngừa tình huống tương tự tái diễn, toàn bộ thanh niên trai tráng trong người Tỷ đều phải tạm thời bị quản thúc, chờ thánh chỉ từ quân thượng.”
Rồi hắn bảo nàng chờ tin.
…
Trời đã sáng.
Thánh chỉ từ Mục quân được một con tuấn mã đem đến.
Trên đường hồi kinh, Mục quân nghe tin, liền nổi trận lôi đình, hạ lệnh: chôn sống tất cả nam nhân trai tráng, lấy đó để dẹp yên cơn giận của người Mục.
Trên cánh đồng hoang bằng phẳng, gió lốc từng cơn.
Dưới sự thúc giục của vô số mũi tên từ phía sau, người Tỷ không thể không đào những cái hố sâu.
Một khi cái hố này được đào xong, số phận chờ đợi họ, chính là bị xua xuống và chôn sống.
Tiếng khóc than của phụ nữ vang vọng khắp cánh đồng hoang, từng đợt nối tiếp từng đợt.
Quỷ Mẫu còn chưa kịp tận hưởng niềm vui khi con trai trở về, chớp mắt đã phải gánh chịu nỗi đau xé tim gan, liền ngất lịm.
Sắc mặt A Huyền tái nhợt, tim như nhảy khỏi lồng ngực.
Nàng nhờ người chăm sóc Quỷ Mẫu, rồi vội vã chạy đi tìm Thành Túc.
"Cuộc bạo động đêm trước, đa số người tham gia là người Lịch Địa, không liên quan gì đến họ!"
Nàng lần nữa nhấn mạnh.
Thành Túc đối với nàng xưa nay luôn rất khách khí, thấy nàng lại đến cầu xin, vẻ mặt lộ ra vẻ khó xử:
"Không phải ta không muốn giúp, nhưng mệnh lệnh của Quân thượng, ta không thể không tuân theo."
A Huyền trấn tĩnh lại, nhìn Thành Túc:
"Mấy ngày trước, khi ta rời khỏi thành Thiên Thủy, Mục hầu từng dặn với Thái Giám rằng, bảo ông ta truyền lời cho tướng quân, bất kể ta có yêu cầu gì, đều phải đáp ứng. Tướng quân hẳn là biết Mục Hầu đã hứa như vậy, đúng không?"
Thành Túc ngẩn người, sau đó cười khổ, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng:
“Chẳng lẽ cô muốn ta chống lại thánh chỉ, tha cho đám người ấy?”
A Huyền lắc đầu:
“Tướng quân hiểu lầm rồi. Ta nặng nhẹ thế nào, trong lòng tự biết rõ, sao có thể đưa ra yêu cầu hoang đường như vậy với tướng quân? Ta chỉ cầu xin tướng quân tạm hoãn thi hành mệnh lệnh, ta muốn gặp Mục Hầu. Ngày đó Mục Hầu đã hứa rồi, một yêu cầu như vậy, hẳn là không tính là mạo phạm chứ?"
Thành Túc cau mày nhìn nàng, chần chừ một lát, cuối cùng nói:
"Thôi được, ta tạm hoãn việc thi hành, rồi báo lại việc này cho Quân thượng vậy."
A Huyền liên tục cảm tạ hắn, sau khi trở về, liền an ủi Quỷ Mẫu đang đau khổ tột cùng sau khi tỉnh lại, còn bản thân cũng rối như tơ vò.
Nàng làm sao có thể không hiểu, khi gặp phải chuyện như thế này, một lời hứa nhẹ nhàng như gió thoảng từ miệng người khác, sao có thể coi là thật?
Chẳng qua là ôm một tia hy vọng cuối cùng, hy vọng mọi việc vẫn còn có chút đường lui mà thôi.
…..
Chiều tối ngày hôm sau, Thành Túc mang đến một tin tức.
Mục Hầu đồng ý gặp nàng.
A Huyền ngồi lên chiếc xe nhỏ do Thành Túc sắp xếp, đêm đó lên đường đuổi theo.
Giải thích từ
(A) Tước vị – Danh xưng
Quân thượng: Cách xưng tôn kính dùng để chỉ quốc quân hoặc vương hầu.
Mục hầu: Vua nước Mục, một trong các chư hầu ở Tây Bắc.
Thánh chỉ: Chiếu lệnh do quân vương ban ra.
Tướng quân: Võ quan thống lĩnh quân đội, dưới quyền quân vương.
Thái giám: Quan hầu trong cung, giữ việc truyền chỉ hoặc hầu cận.
(B) Từ cổ – Lễ nghi – Hành chính
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận