Dịch: Hoangforever
Vì sự cố bất ngờ xảy đến với người Tỷ, nên sau khi rời khỏi thành Thiên Thủy hôm đó, Canh Ngao cũng chưa đi được bao xa, hiện vẫn dừng chân tại Lũng thành, cách Thiên Thủy hơn trăm dặm về phía Tây.
Tối hôm sau, A Huyền đã đến Lũng Thành.
Chiếc xe nhẹ lướt trên đường, tuy đi lại tiện lợi, nhưng xóc nảy vô cùng dữ dội.
Lắc lư suốt một ngày một đêm, đến khi bước xuống xe, nàng suýt chút nữa không đứng vững.
Chẳng kể thân mỏi, nàng lập tức tiến vào quán trọ Lũng Thành.
Đêm nay, Canh Ngao nghỉ lại ở đây.
Nàng được người hầu dẫn đến chỗ ở của Canh Ngao.
Trời đã khuya, trong dịch quán tối đen như mực, chỉ có một gian phòng phía trước còn lộ ra ánh đèn leo lét qua khung cửa sổ.
Người hầu bảo nàng đợi tại chỗ, rồi tự mình vào thông báo.
Chốc lát sau, A Huyền thấy một bóng người chầm chậm bước ra cùng người hầu, nhận ra đó là Mao Công, nàng vội vàng bước lên mấy bước, cúi mình hành lễ.
Mao Công dừng bước, nói:
“Quân thượng vẫn đang duyệt tấu trướng, ngươi chờ thêm chút nữa.”
A Huyền đáp:
"Đa tạ Thái giám truyền lời, ta đợi được."
Mao công không nói gì thêm, chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi xoay người quay lại bên trong.
Người hầu cũng đã rời đi, trong sân chỉ còn một mỗi mình A Huyền.
Nàng đứng dưới bậc thềm, đợi hồi lâu đến nỗi hai chân đã tê dại, mới thấy bóng người thoáng hiện qua cửa sổ phía trước.
A Huyền mở to mắt chờ đợi.
Quả nhiên, bên trong có một người hầu bước ra thông báo nàng có thể vào diện kiến.
A Huyền lập tức lấy lại tinh thần, chỉnh lại mái tóc và y phục, nhanh chân bước lên bậc thềm, và được dẫn vào gian phòng đang sáng đèn.
Một nam tử vận trường bào màu đen đang ngồi sau án thư sơn mài, trên án chất đầy tấu thư, tay phải cầm bút, đang lơ lửng trên một tấm thẻ tre trải rộng trước mặt, ánh mắt ngưng trọng.
Người đó, chính là Mục Hầu – Canh Ngao.
A Huyền hành lễ tọa bái với hắn.
Canh Ngao không lập tức bảo nàng đứng dậy, chỉ nâng mắt, ánh nhìn lướt qua khuôn mặt đang cúi thấp của nàng.
Viết xong một hàng chữ, hắn mới đặt bút xuống nói:
"Thành Túc truyền thư, nói nàng muốn gặp ta, có chuyện gì?"
Giọng điệu nhàn nhạt, không một gợn sóng.
A Huyền trên xe ngựa đã bị xóc nảy suốt một ngày một đêm, lúc nãy còn đứng đợi rất lâu trong sân, đôi chân vốn đã mỏi rã.
Giờ lại phải hành lễ tọa bái, đầu gối cong gập, nửa quỳ nửa ngồi, không được phép đứng thẳng khi chưa được phép, giữ nguyên tư thế đó còn khó nhọc hơn là quỳ hẳn.
Nàng cố chống đỡ một lúc, đầu gối bắt đầu run nhẹ không thể kiểm soát.
Cuối cùng khi nghe thấy lời hồi đáp của hắn, nàng mới chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn mình kia.
Ánh đèn le lói lay động.
Khuôn mặt hắn cũng giống như giọng nói, nghiêm túc như đá tạc, không có chút biểu cảm dư thừa nào.
A Huyền lấy lại bình tĩnh, nói:
“Đa tạ quân thượng ban cho cơ hội diện kiến, thần thiếp vô cùng cảm kích. Đêm khuya mấy ngày trước, nơi nghỉ ngơi xảy ra biến loạn, Quân thượng muốn giết những kẻ đã làm binh sĩ nước Mục bị thương. Thần thiếp tuyệt đối không dám nhiều lời. Thần thiếp đến cầu kiến, chỉ mong quân thượng phân biệt đúng sai, chớ giận lây đến người vô tội.”
Canh Ngạo đưa mắt nhìn nàng, quan sát một lúc, bỗng bật cười.
Nét mặt lạnh như sương tuyết chợt như gặp xuân phong mà tan chảy trong thoáng chốc.
Thế nhưng trong ánh mắt ấy lại lóe lên vẻ sắc lạnh như lưỡi dao.
“Ý ngươi là… cô không phân biệt được đúng sai, là hôn quân vô đạo?”
A Huyền khẽ lắc đầu:
“Thần thiếp tuy không phải người Mục quốc, và trước đây cũng không biết nhiều về Quân thượng. Từ khi Quân thượng vô tình gặp gỡ thần thiếp trong cuộc đi săn mùa thu ở biên giới năm ngoái cho đến nay, tính cả đêm nay, tổng cộng cũng chỉ gặp Quân thượng ba lần.
Nhưng thần thiếp biết, Quân thượng tuyệt đối không phải là hôn quân vô bạo. Không những vậy, tâm tính Quân thượng kiên định, ý chí vững như bàn thạch, không thể lay chuyển, càng không phải là người lấy giết chóc làm thú vui.
Chính vì tin rằng Quân thượng là người như vậy, thần thiếp mới cả gan, dám thỉnh cầu Thành Túc tướng quân thay thần thiếp cầu kiến Quân thượng, nói lên những gì thần thiếp nghĩ."
Canh Ngao nửa cười nửa không:
"Như nàng đã nói, nàng và cô tổng cộng cũng chỉ gặp gỡ vài lần ít ỏi. Cớ sao nàng lại dám đưa ra lời phán đoán như vậy về cô? Nàng cho rằng chỉ cần nịnh hót cô vài câu, cô liền sẽ thay đổi chủ ý?"
A Huyền lắc đầu.
"Thiếp biết Quân thượng tâm tính kiên định, là vì hai lần trước gặp Quân thượng, Quân thượng đều đang trong trọng bệnh, thân thể cứng đờ như đá.
Thần thiếp từ nhỏ theo cha nuôi hành nghề y, hiểu rõ, nếu cơ thể cứng đờ đến mức ấy, thì nỗi đau gần như đã đạt đến giới hạn chịu đựng của con người. Dùng dao cắt thịt để hình dung cũng chẳng ngoa.
Thần thiếp đã thấy qua nhiều người chỉ bị chút bệnh đã kêu than rên rỉ, vậy mà quân thượng phải chịu đựng đau đớn đến mức ấy, song ý thức vẫn luôn minh tường, chưa từng thốt ra một tiếng than đau nào.
Chỉ điều đó thôi đã cho thấy tâm chí quân thượng kiên cường hơn người, hẳn không sai.”
Có lẽ là lần đầu tiên nghe người khác miêu tả mình như vậy, hoặc cũng có thể là vì nhớ đến dáng vẻ chật vật của mình lúc đó trước mặt nàng, gương mặt Canh Ngạo hiện lên một tia bối rối rất nhạt, rất khẽ.
“Thần biết quân thượng không phải người lấy giết chóc làm thú vui… là vì con bạch lộc mà quân thượng săn được trong cuộc săn mùa thu năm ngoái."
----
Giải thích từ
(A) Tước vị – danh xưng
(B) Từ cổ – lễ nghi
5. Tấu trướng: Văn thư dâng lên vua để tấu trình chính sự.
6. Án thư: Bàn làm việc của vương công, thường bằng gỗ sơn mài, dùng để duyệt tấu trướng.
7. Tọa bái: Lễ bái quỳ hoặc nửa quỳ gập người khi diện kiến Quân thượng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận