Dịch: Hoangforever
Nàng nhớ đến con bạch lộc kia, trong lòng bỗng nghẹn lại, nhưng sau đó nhanh chóng đè nén cảm xúc, tiếp tục nói:
“Thần thiếp nhớ khi ấy quân thượng cũng từng giải thích với thần thiếp rằng, lúc đó quân thượng săn đuổi con vật ấy, người hoàn toàn không hề biết đó là một con hươu cái đang mang thai.
Đối với dã thú còn như vậy, huống hồ là con người?
Bởi vậy, thần thiếp dám khẳng định, quân thượng tuyệt đối không phải là người lấy giết chóc làm vui…”
Canh Ngạo khẽ nhún vai, ho nhẹ một tiếng, cắt ngang lời nàng:
“Không cần nói nữa! Cô hiểu ý ngươi. Nhưng cô cũng nói rõ cho ngươi biết: người dân nước Tỷ, thân mang thân phận tù binh, thế mà lại dám nổi loạn gây thương tổn đến quân sĩ nước Mục, tội ấy không thể tha! Ngươi có nói thêm cũng vô ích!”
A Huyền vội vã lên tiếng:
" Xin Quân thượng hãy nghe thần thiếp nói thêm một lời! Đêm ấy, cuộc bạo động xảy ra quá đỗi bất ngờ, khi ấy ai nấy đều kinh hãi, hỗn loạn cả lên. Thành Túc tướng quân là người rõ hơn ai hết, những kẻ thực sự xông vào khu doanh trại của quân sĩ nước Mục đêm ấy đa phần đến từ vùng Lịch địa, hoàn toàn không liên quan gì đến những người nước Tỷ khác.
Không những vậy, còn có rất nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ bị vạ lây, chết chóc không hề ít. Nay quân thượng lại muốn giết sạch tất cả nam tráng đinh của nước Tỷ, như vậy thật sự là không hợp tình hợp lý chút nào!”
Canh Ngạo lạnh lùng hừ một tiếng:
“Ngươi làm sao biết những người Tỷ quốc còn lại đều vô tội? Theo như cô biết, không ít kẻ trong số bọn chúng bị bắt lại khi đang trốn chạy, thậm chí còn phản kháng kịch liệt.”
A Huyền quỳ sụp xuống, đầu gối chạm đất.
“Quân thượng, thần thiếp từ nhỏ lớn lên ở Xích Gia, vùng giáp ranh với nước Mục. Những người Xích Gia mà thần thiếp từng biết, đều là dân quê thật thà, quanh năm vất vả cày cấy, săn bắn kiếm sống.
Nếu năm nào gặp được mùa, đối với họ mà nói chính là trời ban ân huệ, ai nấy đều dâng lễ tế thần, tỏ lòng cảm kích.
Đêm hôm ấy biến cố xảy ra, khắp nơi hỗn loạn, kẻ bỏ chạy chẳng qua cũng là vì sợ hãi, nỗi sợ hãi đối với Quân thượng, người đã chiến thắng nước Tỷ. Và sợ hãi đối với những điều chưa biết, sau khi bị bắt di chuyển đến đến vùng đất Địch Đạo.
Đó chẳng phải là lẽ thường tình sao?
Dù có tội, cũng không đến mức phải bị chôn sống cả loạt như vậy.”
Canh Ngao chăm chú nhìn nàng.
"Quân thượng, xin cho thần thiếp được mạo muội suy đoán, sở dĩ Quân thượng hạ lệnh chôn sống tất cả thanh niên trai tráng nước Tỷ, một là để trút giận, hai là để uy hiếp, ba là có lẽ cũng để tránh những rắc rối tương tự về sau. Chỉ là Quân thượng..."
A Huyền từ từ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn.
"Ân uy cùng thi triển, mới là đạo trị người. Đêm ấy, thần thiếp tận mắt chứng kiến, vô số người Tỷ thức trắng đêm, lo lắng chờ đợi phán quyết từ Quân thượng. Điều họ khẩn cầu duy nhất, chỉ là quân thượng chịu tha cho họ một con đường sống. Sáng sớm hôm sau, lệnh chôn sống truyền đến, bốn phương gào khóc thảm thiết, người người bi thương đến cực độ.”
“Trời sinh bách tính, ai mà không có cha có mẹ, ai mà không có huynh đệ? Giết thì dễ, nhưng sau khi giết, những người Tỷ còn sống sót kia, từ nay về sau chỉ càng thêm thương nhớ cố quốc cố hương. Bất luận là già trẻ nam nữ, không ai không xem quân thượng là kẻ thù. Nếu đã như vậy, sao Quân thượng không chôn sống luôn tất cả những người Tỷ trên đường di dời này đi, để trừ hậu họa?"
Hai hàng lông mày như kiếm của Canh Ngạo khẽ chau lại, thần sắc có phần không vui.
"Quân thượng giết những người Tỷ tham gia bạo loạn, đây là để lập uy, không có gì đáng trách; Tha tội cho những người không đáng chết, đây là để ban ân. Quân thượng không phải là kẻ bạo ngược, sao không ban ân đức này? Với quân thượng chẳng qua chỉ là một câu nói, nhưng với muôn vàn người dân nước Tỷ, lại là chuyện sống chết, không ai không cảm tạ ân đức ấy từ tận đáy lòng.”
A Huyền nói xong, cúi đầu, nín thở chờ đợi phản ứng của nam nhân trên cao kia.
Canh Ngạo nhìn nàng hồi lâu, bỗng lạnh lùng nói:
“Ngươi nói hay lắm, nhưng lại nghĩ rằng ta không biết, giờ phút này, trong lòng ngươi e rằng hẳn đang oán trách cô?”
A Huyền sững sờ, ngẩng đầu lên.
“Thần không hiểu quân thượng nói vậy là có ý gì?”
Canh Ngạo nói:
“Chẳng phải ngươi vừa mới nói đó sao? Trước đây các ngươi, người dân nước Tỷ, các ngươi đều sống yên bình ở nơi cố thổ, nay quốc phá nhà tan, bị đưa đi xứ Địch đạo, há lại không oán trách trẫm?”
A Huyền trầm ngâm.
“Không nói được gì nữa sao? Cô đã tiêu diệt nước Tỷ, đương nhiên cũng không sợ người Tỷ oán hận. Chỉ là, cô muốn nói rõ cho ngươi biết, người Tỷ các ngươi, thay vì oán trách trẫm, chi bằng hãy oán trách vua Tỷ của các ngươi đi! Hắn phản bội cô, vọng tưởng chia phần với người Sở, mới chuốc lấy kết cục ngày hôm nay, đây là tự chuốc lấy họa!”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận