Dịch: Hoangforever
Sáng sớm hôm sau cả đoàn liền khởi hành.
Trước khi đi, A Huyền thấy một con ngựa chở một kỵ binh trinh sát bên cạnh Canh Ngao phi nước đại về hướng nàng đã tới hôm trước. Chắc hẳn là để đưa tin tức cho Thành Túc.
Dù lời Mao Công tối qua khiến nàng phần nào yên tâm hơn, nhưng khi chưa được xác nhận, nàng vẫn luôn lo lắng. Nàng đương nhiên không thể trực tiếp hỏi Canh Ngao, càng không thể mong người đó sẽ chủ động nói cho nàng biết: kỵ binh sáng nay phóng về phía Thiên Thủy kia rốt cuộc đã mang đi một quyết định gì.
Tới tận đêm khuya mới đến được trạm nghỉ tiếp theo trên đường.
A Huyền tìm một cơ hội, chặn Mao Công lại để dò hỏi.
Mao Công nói: "Trinh sát sáng nay đã mang theo lệnh của Quân thượng, tha tội chết."
Khi ông nói những lời này, vẻ mặt rất vui vẻ.
A Huyền cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thế giới này, chết rất dễ dàng, chỉ cần mắc một căn bệnh nhỏ cũng có thể chết.
Sống sót lại không dễ.
Chỉ cần Quỷ Long có thể tiếp tục sống, đó chính là một điều tốt.
"Đa tạ Thái giám đã cho biết."
A Huyền cảm ơn ông ấy, vô cùng cung kính.
Cặp lông mày hoa râm của Mao Công khẽ động đậy:
“Không còn sớm nữa, đi hầu Quân thượng nghỉ đi.”
…..
Lần xuất hành này của Canh Ngao, bên cạnh không có bồi thiếp, cũng chẳng mang nhiều tì nhân để phục dịch; theo hầu phần lớn là vệ sĩ, hành trang gọn nhẹ.
A Huyền quan sát mấy ngày, thấy người này vừa dễ chiều, lại vừa khó chiều. Dễ chiều, vì hắn hình như không quá khắt khe.
Tối qua, khi nghỉ lại tại quán trọ, người phục vụ dâng bữa ăn, trong đó có một món ăn kèm là nấm mộc nhĩ trộn với sốt ốc, có lẽ hợp khẩu vị nên hắn ăn khá nhiều.
Tuy nhiên, khi ăn gần hết, dưới đáy đĩa lại xuất hiện một con sâu đã được nấu chín.
Người phục vụ và đầu bếp hoảng sợ quỳ xuống xin tha tội, nhưng không thấy hắn nổi giận, chỉ cau mày một chút rồi mọi chuyện cũng qua.
Nói khó hầu hạ là vì hể lực của hắn dồi dào hơn người bình thường, đến mức khiến A Huyền kinh ngạc.
Mỗi khi đến một thành, dù trời đã khuya, hắn vẫn gặp quan tỉnh — cuộc đối diện thường kéo dài tới nửa đêm, rồi chỉ chợp mắt một, hai canh, trời vừa sáng lại lên đường tiếp.
Thế mà hắn vẫn không sao, ngày hôm sau vẫn tràn đầy năng lượng. Nhưng những người hầu cận thì lại phải chịu khổ.
Trước đây luôn có Mao Công hầu hạ bên cạnh, hắn hiểu cho Mao Công nên thường cho ông ấy nghỉ sớm.
A Huyền thì không có được sự đối đãi như vậy. Cô phải đợi đến khi hắn nhắm mắt rồi mới được đi ngủ.
Sau vài đêm, Mao Công dường như đã tin tưởng A Huyền, giao việc hầu hạ đi ngủ cho cô.
A Huyền không dám lơ là.
Chừng nào hắn chưa nằm xuống, cô vẫn phải đợi để hầu hạ.
Ngay cả khi ngủ cũng không yên — nàng ngủ ở phòng ngoài nối với phòng ngủ của hắn, phải sẵn sàng nghe tiếng gọi bất cứ lúc nào.
May mắn thay, suốt quãng đường ban ngày, nàng còn có thể cố chợp mắt trong chiếc xe chao đảo.
May mắn là trong chặng đường đi ban ngày, thỉnh thoảng cô có thể chợp mắt trong chiếc xe xóc nảy. Dù cuộc sống ngày đêm đảo lộn khiến cô khá vất vả, nhưng chỉ cần nghĩ đến vài tháng trước, cô từng phải lê đôi chân sưng phồng lột da từng bước đi về phía bắc, thì việc này cũng chẳng thấm vào đâu.
. . . . . .
Mật độ dân số trong thời đại này tương đối thưa thớt.
Nhiều chư hầu dưới triều Chu là những thành thị rải rác theo từng điểm. Có những tiểu quốc, gọi là nước nhưng thực ra chỉ vài thành nhỏ.
Ra khỏi thành và vùng ngoại ô là những vùng hoang dã rộng lớn, nối liền giữa các thành phố là những con đường lớn thông suốt.
Cứ khoảng 50-60 dặm, trên đường sẽ có một quán trọ để các sứ thần qua lại nghỉ ngơi.
Hôm nay do trên đường bị chậm nửa ngày, trời đã tối, lữ quán kế tiếp còn ở xa; người mệt, ngựa mỏi, Canh Ngao bèn cho dừng lại, dựng lều tạm qua đêm, chờ sáng mai tiếp tục lên đường.
A Huyền mệt rã rời nhưng vẫn quỳ ngồi thẳng lưng, tay cầm quạt bồ phe phẩy từng nhịp.
Quạt một lúc lâu, tay cô mỏi nhừ, cơn buồn ngủ cũng ập đến. Hai mí mắt không kìm được, từ từ nặng trĩu.
Đã đi trên đường như thế này được bảy tám ngày rồi. Mao Công nói, đi thêm bảy tám ngày nữa là sẽ về đến kinh đô Khâu Dương.
Mao Công dù sao cũng đã lớn tuổi, trời lại đã khuya, nên giờ chắc Mao Công đã ngủ say.
Vệ sĩ Canh Ngao chia thành vài tốp, người vào lều nghỉ, kẻ canh gác gần đó.
Đêm hè trên đồng hoang yên lặng, trong màn lều thi thoảng lọt vào vài tiếng côn trùng kêu — lúc gần lúc xa, càng khiến người ta buồn ngủ.
Quạt trong tay A Huyền càng lúc càng chậm, rồi dừng lại; đầu nàng hơi ngả, bỗng tự nhiên giật mình tỉnh lại, ngẩng lên vội vàng liếc Canh Ngao đang ngồi trên chiếu trước mặt, tay lật đọc sách tre — thấy hắn vẫn chú tâm không có ý định ngủ, cũng không hay biết nàng đã chợt lơ đãng, nàng lập tức tỉnh táo, phẩy quạt tiếp cho hắn.
Một lúc nữa trôi qua, tiếng quạt lại thưa dần, luồng gió mát lúc có lúc không. Canh Ngao buông sách tre, ánh mắt liếc qua nàng.
Ánh nến soi rõ những hạt mồ hôi li ti trên trán cô. Cô hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng hình vòng cung dưới mí mắt, từng sợi, từng sợi rõ ràng.
Ở cùng nhau mấy ngày, có lẽ đã quen, hắn không còn cảm thấy khuôn mặt này khó nhìn nữa — giống như những mỹ nhân lộng lẫy trong cung điện, dù xinh đẹp đến đâu, nhìn mãi rồi cũng chẳng còn cảm giác gì.
Thậm chí, nếu cô gái người Tỷ này không có làn da thô ráp và xỉn màu, vốn dĩ nàng ta cũng có một khuôn mặt đoan chính. Mũi, môi, khuôn mặt đều khá hài hòa.
Mái tóc của nàng cũng rất đẹp.
Ngay cả lúc này, khi búi tóc hơi lỏng, vài sợi tóc buông xõa xuống vai, lại được ánh nến chiếu vào, trông như một dải lụa đen bóng, dày dặn và mượt mà.
Nếu chạm vào, cảm giác chắc hẳn sẽ rất mát.
Đặc biệt, đôi mắt của nàng đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng hắn.
Hắn vẫn nhớ cảnh lần đầu tiên được nhìn thấy nàng vào mùa thu năm ngoái.
Khi hắn vừa tỉnh từ cơn mê đau đớn, mở mắt ra, thứ phản chiếu vào đồng tử hắn là đôi mắt ấy — hai viên châu trong, ánh nhìn sáng ngời như hoa, nhìn từ trên cao xuống, hơi có phần khinh bỉ.
Ấn tượng đó in sâu, đến nay vẫn như hiện trước mắt.
……
(A) Tước vị và danh xưng
Quân thượng: Cách xưng của bề tôi đối với quân vương.
Thái giám: Quan hầu cận trong nội đình, trông coi việc phục dịch cho Quân thượng.
Mao Công: Chức danh “Công” biểu thị bậc chư hầu hoặc đại thần được phong đất; “Mao” là quốc hiệu của phong ấp.
(B) Từ cổ – lễ nghi – vật dụng
4. Giản trúc: Thẻ tre dùng để chép văn thư trước khi có giấy.
5. Trinh sát: Quân kỵ chuyên do thám tình hình tiền tuyến.
6. Chiếu: Mệnh lệnh văn thư do vua ban.
7. Trạm nghỉ / lữ quán: Nơi sứ thần hoặc người đi xa nghỉ tạm, thuộc hệ thống hành dịch thời Chu.
8. Thi lễ: Hành động cúi người, quỳ lạy hoặc làm lễ theo quy định cung đình khi tạ ơn hay ra mắt bề trên.
9. Thừa mệnh / truyền chỉ: Cụm dùng trong văn lệnh, nghĩa là nhận và ban mệnh lệnh của Quân thượng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận