……
Thấy nàng càng lúc càng buồn ngủ, đầu gục xuống thấp hơn, Canh Ngao khép cuốn sách tre lại, ném xuống chiếu trải đất trước đầu gối nàng.
"Tách" một tiếng đột ngột, trong đêm hè tĩnh lặng, nghe thật giòn giã.
A Huyền giật mình tỉnh giấc, ngẩng đầu lên.
Thấy hắn ngồi đối diện, hai mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào mình, nàng vội vàng lấy lại tinh thần, tiếp tục quạt cho hắn.
"Thôi, đi ngủ đi!"
Hắn nhàn nhạt nói, vung tay áo một cái, quay lưng lại nằm xuống.
. . . . . .
Tất nhiên A Huyền không có lều riêng để ngủ.
Ánh trăng đổ xuống, tấm lưng trần kia mượt mà đến mức khiến Canh Ngao khẽ sững người.
Hắn thấy hơi ngạc nhiên, đồng thời thoáng tò mò.
Không ngờ rằng, dưới lớp xiêm y che phủ thường ngày lại ẩn chứa một tấm da thịt tinh xảo như vậy.
Canh Ngao thoáng lơ đãng.
“Quân thượng……”
Mao công khẽ gọi. Không thấy đáp, tưởng quân thượng đã ngủ say, ông dừng tay, quay người lại nhìn.
Canh Ngao hoàn hồn, lật người sang một bên.
Lão thái giám liếc nhìn xuống phía dưới hạ y của hắn, như hiểu ra điều gì đó, cúi người thì thầm bên tai:
"Thưa quân thượng, đêm nay có cần nô tài gọi một nữ tỳ đến hầu hạ không ạ?"
Canh Ngao vẫn nhắm nghiền mắt.
"Không cần."
Hắn khẽ mở môi, đáp lại một tiếng nhàn nhạt.
Lão thái giám có chút do dự, rồi nói tiếp: "Hay là, nô tài gọi A Huyền đến hầu hạ ạ?"
...
A Huyền một tay bưng chân đèn, cúi người soi vào chiếc gương đồng sáng bóng trong phòng, ghé sát mặt vào xem xét, không bỏ sót một chi tiết nhỏ nào.
Kể từ đêm trước bị giật mình, suốt cả ngày nàng vẫn căng thẳng, sợ bị người khác phát hiện ra sự khác thường trên khuôn mặt, sợ mảnh da ấy bỗng rơi ra; thỉnh thoảng lại đưa tay sờ để chắc chắn nó vẫn dính nguyên trên mặt mình.
Cuối cùng cũng đợi được đến khi trời tối, vào thành và nghỉ chân tại quán trọ, nhân lúc Mao công đang hầu hạ Canh Ngao tắm rửa, A Huyền tranh thủ kiểm tra kỹ lưỡng.
Có lẽ vì mảnh da ấy đã từng gắn trên mặt nàng nhiều năm, nên ngay cả khi tách ra, trừ một vết mờ nơi mép dán ra thì toàn bộ gương mặt trông vẫn rất tự nhiên, chẳng khác gì trước kia.
Điểm thiếu sót nhỏ này có lẽ không thành vấn đề. Trừ khi như lúc này, dùng khoảng cách gần như vậy để quan sát tỉ mỉ, nếu không tuyệt đối sẽ không thể phát hiện ra.
A Huyền trước gương làm vài khuôn mặt thử, không phát hiện điểm gì đáng ngại.
Nàng cuối cùng cũng yên tâm hơn phần nào.
Sau này chỉ cần chú ý hơn một chút, hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, không nhanh không chậm, không nặng cũng không nhẹ.
"Thái giám!"
A Huyền lập tức đặt nến xuống, quay người lại đón.
"Có phải quân thượng đã tắm xong, muốn gọi ta đến hầu hạ rồi ạ?"
Nàng vội định bước ra.
Mao Công ngăn lại.
“A Huyền,”
Ông nhìn nàng, giọng ôn nhu,
“Từ nay về sau, chỗ bên phía Quân thượng, ngươi không cần tới gần phục dịch nữa. Vừa hay, ban ngày thấy ngươi có vẻ mệt mỏi, ta đã dặn người sắp xếp cho ngươi một phòng trống, ngươi đi nghỉ đi."
A Huyền sững lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc: "Thái giám nói là, sau này quân thượng không cần ta hầu hạ nữa sao ạ?"
Mao công gật đầu, vẻ mặt như thường, nhưng trong lòng thực ra cũng không hiểu.
...
Quân thượng là con thứ của Tiên Văn công.
Bốn năm trước, khi còn là công tử, hắn tròn hai mươi tuổi.
Theo Chu lễ, nam tử 20 tuổi đội mũ và được xếp vào hàng trượng phu, có thể bàn chuyện hôn nhân.
Vừa lúc đó, Tiên Văn công qua đời, hắn ở nhà chịu tang ba năm.
Năm ngoái mãn tang, Tiên Liệt công lại nhắc đến chuyện hôn sự của công tử Ngao, vốn đã định liên hôn với con gái của vua nước Tấn, đối phương cũng có ý gả con gái vào nước Mục, nhưng không ngờ chưa bàn xong chuyện, Liệt công trên đường đi triều kiến Chu vương lại không may bị ám sát, trước khi chết đã truyền ngôi cho công tử Ngao.
Công tử Ngao trở thành tân quân của nước Mục, nhưng chuyện hôn sự lại lần nữa bị hoãn lại, phải chịu tang một năm, tính đến nay cũng gần đủ thời gian rồi.
Giới quý tộc đối với việc chịu tang, đặc biệt là quy định "không được ca hát nhảy múa", tuy không thiếu kẻ hình thức tuân theo rồi lén vi phạm, nhưng Quân thượng đối với đối với Tiên Liệt công lại vô cùng kính trọng.
Mao công đối với những chuyện thân cận của hắn rõ biết hơn ai hết. Biết hắn đã lâu không gần gũi nữ sắc, vừa nãy có phần động tình, nghĩ đến việc chịu tang cũng gần mãn, bèn nói một câu như vậy.
Có lẽ là do ông đã già, lẩm cẩm, bị từ chối, liền nghĩ đến cô tỳ nữ A Huyền này ngay gần đây, thế là thuận miệng lại nhắc đến nàng.
Chỉ là ông thật sự không hiểu, tại sao chuyện này lại khiến quân thượng tức giận đến mức đó.
Ông vừa dứt lời, Canh Ngao lập tức mở mắt, lật mình ngồi bật dậy, mặt lộ vẻ bất mãn, ra lệnh từ nay không cần để nữ tỳ ấy phục vụ bên cạnh nữa.
Mao công liếc nhìn khuôn mặt của A Huyền.
Một cô tỳ giỏi y thuật, lại cẩn thận chu đáo như vậy, nhưng lại có một khuôn mặt khó coi, thật đáng tiếc.
Nếu nhan sắc của nàng tốt hơn một chút, ít nhất có thể lọt vào mắt xanh của quân thượng, sau này không chừng có thể làm một thị thiếp — như vậy, nếu Quân thượng bệnh đột phát sau này, cũng sẽ không xảy ra chuyện suýt chết như lần trước.
......
(A) Tước vị và danh xưng
Quân thượng: Cách xưng gọi quốc quân (vua) trong văn cổ.
Thái giám: Quan nội thị, phục vụ trong cung, thường là hoạn quan.
Tiên Văn công / Tiên Liệt công: Danh xưng dành cho vua đời trước.
Thị thiếp: Nữ tỳ được sủng, địa vị dưới vợ chính.
(B) Từ cổ – lễ nghi – phép chế
5. Chiếu trải đất: Loại chiếu trải trực tiếp xuống nền, thường dùng trong lều trướng hoặc doanh trại.
6. Đội mũ – trượng phu: Nghi lễ trưởng thành theo Chu lễ, nam 20 tuổi đội mũ, vào hàng người trưởng thành, được phép lập gia thất.
7. Triều kiến: Lễ vào chầu, yết kiến thiên tử hoặc chư hầu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận