Dịch: Hoangforever
Quỷ Long thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, gương mặt vẫn còn hơi ửng hồng, không dám nhìn thẳng vào A Huyền.
"Đi về phía trước một đoạn nữa là vào rừng già rồi, muội bám sát ta, cẩn thận rắn trong bụi cây."
Tuy con đường này hai người đã cùng nhau đi qua không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng hắn vẫn dặn dò nàng một tiếng. Nói xong mới xoay người bước về phía trước.
....
A Huyền từng có làn da trắng như ngọc, mày như trăng non, mắt như sao sa, tóc đen nhánh như mực, dung mạo vô cùng xinh đẹp.
Người lạ lần đầu gặp nàng, đều không thể không dừng chân lại ngắm nhìn, dù nàng đã đi xa, ánh mắt họ vẫn lưu luyến dõi theo bóng dáng ấy không rời.
Nàng tên Huyền, cái tên này là do lúc nhỏ, Bộc Phụ thấy mái tóc đen sáng bóng của nàng mà đặt cho.
*Bộc phụ: cha nuôi, hoặc là thầy mo, thầy cúng
Nhưng 20 trước, khi nàng 14 tuổi, đã xảy ra một chuyện.
Sở vương vốn tính háo sắc, mỗi năm đều hạ chiếu cầu mỹ nhân nơi chư hầu, lấy mười người làm cống phẩm.
Quốc quân nước Tỉ không dám từ chối, đành phải dâng lên đủ mười mỹ nhân.
*Quốc quân: quân đội của một quốc gia
Nhưng Sở vương không hài lòng với những mỹ nhân nhận được, nói rằng từ lâu đã nghe tiếng đất Tỉ có nhiều mỹ nhân, nay chỉ yêu cầu có mười người, sao lại dùng nữ tử tầm thường như vậy dâng lên?
Nước nhỏ dân yếu, lâu nay đã quen sống chật vật trong tình thế bị các nước lớn chèn ép, cho nên quốc quân nước Tỉ chỉ đành bất lực, lệnh cho người trong nước tuyển chọn lại mỹ nữ.
Khi ấy, dung mạo của A Huyền, Huyền Cô nương ở Xích Gia đã nổi danh khắp nơi.
Sứ giả của Sở vương có ý muốn đưa Huyền Cô nương đi, nhưng lại kiêng dè danh tiếng của Bộc phụ.
Trùng hợp thay, lúc đó A Huyền đột nhiên mắc bệnh, chỉ sau một đêm, dung nhan vốn xinh đẹp như ngọc bỗng trở nên vàng vọt, thô ráp, như bị phủ lên một lớp vỏ xỉn màu. Tuy không đến mức xấu xí, nhưng vẻ đẹp vốn có đã mất đi.
Sứ giả của Sở vương ban đầu không tin, sau khi tận mắt tới kiểm tra, cuối cùng đành phải rời đi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hai năm trôi qua, A Huyền đến nay vẫn mang dung nhan sau khi mang bệnh, không còn khôi phục lại vẻ đẹp mỹ lệ khi xưa.
Người dân trong làng đều tiếc nuối cho nàng.
Còn nàng thì ngày ngày vẫn khám chữa bệnh cho những người tìm đến, thỉnh thoảng còn thay Bộc Phụ xem bói hung cát, dường như chẳng bận tâm đến nhan sắc của mình.
Nàng là người không cha không mẹ, thân thế khá kỳ lạ.
Mười sáu năm trước, nàng là một đứa trẻ còn nằm trong tã lót, không biết vì lý do gì mà bị người ta đặt trong một khúc gỗ mục, trôi theo dòng nước sông nước Tỉ, cuối cùng dừng lại ở bãi lau sậy của bến đò Xích Già.
Chính là mẫu thân của Quỷ Long - Quỷ Mô đã phát hiện ra nàng, ôm nàng đang thoi thóp trở về, đưa đến chỗ Bộc phụ cầu cứu.
Bộc phụ cứu sống cô bé đang cận kề cái chết này. Sau đó không biết vì sao, ông nhìn nàng rất lâu, rồi ngoài dự đoán, giữ nàng lại bên mình, nuôi dưỡng đến khi trưởng thành.
…….
A Huyền và Quỷ Long tiến vào rừng sâu.
Ánh sáng trên đỉnh đầu dần trở nên mờ tối.
Tuy đã là cuối thu, nhưng bụi rậm trong rừng già vẫn um tùm rậm rạp. Theo tiếng bước chân của hai người, thỉnh thoảng lại xuất hiện một hai bóng con lửng hoặc thỏ rừng bị kinh động. Chúng vọt đi nhanh như gió, chưa kịp nhìn rõ gì đã biến mất không dấu vết.
Hôm nay A Huyền không vội đi hái thuốc.
Trong lòng nàng vẫn luôn nhớ đến một con nai cái.
Con nai đó, nàng tình cờ gặp ba năm trước khi vào rừng hái thuốc. Đó là một con nai cái chưa trưởng thành, toàn thân trắng như tuyết, không một chút tạp lông.
Trong tín ngưỡng thờ cúng của người Xích Già, nai là thần vật mang đến điềm lành, được dùng để cúng bái. Họ săn giết dã thú nhưng không bao giờ làm hại nai, còn nai trắng lại là linh vật trong truyền thuyết, chưa ai từng được nhìn thấy tận mắt.
*nai trắng: Bạch lộc
Khi đó, bụng của con nai trắng đã bị rạch một vết dài, có lẽ là trong trận đấu với kẻ thù, nó bị móng vuốt sắc nhọn cào rách bụng, máu hòa lẫn ruột, chảy lênh láng khắp mặt đất.
Khi A Huyền đến trước mặt nó, nó nằm trên mặt đất, đã gần như thoi thóp.
Bốn chân nó co giật, đôi mắt to đẫm nước như đang khóc, ánh mắt tuyệt vọng và bất lực nhìn nàng.
A Huyền dốc hết sức lực, cứu sống con bạch lộc này.
Từ ấy, bạch lộc ấy theo nàng ra vào rừng sâu, linh tánh tương tri, chẳng rời nửa bước.
Bạch lộc không sống theo bầy đàn, nó dẫn nàng đến nơi ở của mình.
Mỗi lần nàng vào rừng hái thuốc, dường như nó đều cảm nhận được, và thường xuất hiện bên cạnh nàng.
Tuy là nai cái, nhưng sau khi trưởng thành, vóc dáng của nó lại lớn hơn cả nai đực bình thường. Hơn nữa, nó còn mọc một cặp sừng đẹp không kém gì nai đực, cùng với bộ lông trắng như tuyết, trông thật hiếm thấy và oai hùng.
Mấy tháng trước, bạch lộc đột nhiên biến mất, quanh nơi ở của nó cũng không thấy dấu vết.
Điều này khiến A Huyền có chút lo lắng, nghi ngờ liệu có phải nó đã gặp phải chuyện không may gì hay không, hay là đã chết rồi?
May mắn đó chỉ là một phen lo sợ.
Tháng trước, khi nàng vào rừng, nó cuối cùng cũng xuất hiện trở lại.
A Huyền kinh ngạc phát hiện ra, nó vậy mà đang mang thai.
Nai cái mang thai rất vất vả, thường phải bảy tháng mới đủ tháng sinh nở. A Huyền thương nó, lại lo lắng mấy hôm trước người Mục có cuộc săn bắn rầm rộ, cho nên hôm nay vừa vào rừng, lập tức đi tìm nó.
----
Chú thích:
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận