Dịch: Hoangforever
A Huyền và Quỷ Long đến nơi ở của bạch lộc, nhưng không thấy bóng dáng nó đâu.
Hai người tìm kiếm xung quanh hồi lâu.
Nàng còn dùng lá cây thổi sáo để gọi nó, nhưng bạch lộc vẫn không xuất hiện.
A Huyền không khỏi có chút ủ rũ.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ nai mẹ đang mang thai, tính khí thay đổi, vì bản năng bảo vệ thai nhi trong bụng, cộng thêm mấy hôm trước bị trận náo động lớn làm cho hoảng sợ, cho nên rất có thể đã đi vào sâu bên trong khu rừng để tìm một nơi trú ẩn mới.
Nghĩ vậy, nàng cảm thấy an tâm hơn một chút.
Thấy trời đã quá nửa buổi chiều, hai người vội vàng hái một ít dược liệu cần thiết, rồi men theo đường cũ ra khỏi rừng.
Khi đi đến vùng cây cối thưa thớt, gần ra khỏi rừng, Quỷ Long bỗng vỗ trán, khẽ than một tiếng "ái chà".
"Ta quên mất dao ở trong hang nai rồi!"
Bạch lộc thích ăn hạt dẻ và táo gai dại.
*táo gai dại: sơn trà
Tuy không tìm thấy bạch lộc, nhưng Quỷ Long vẫn trèo lên cây, chặt rất nhiều cành đầy quả dẻ và quả sơn trà mọng nước mà bạch lộc không với tới được.
A Huyền cùng hắn mang quả vào trong hang nai, bận rộn một hồi, cuối cùng lúc rời đi lại quên mất con đoản đao ở đó.
Đồ sắt quý giá, huống chi con đoản đao đó còn là di vật của người cha quá cố để lại cho Quỷ Long, A Huyền liền bảo hắn quay lại lấy.
"Ta đưa muội đến nhà người thợ săn ở phía trước nghỉ chân, muội đợi ta, ta lấy xong sẽ quay lại ngay."
Quỷ Long suy nghĩ một chút rồi nói.
Tuy thiên sắc dần ngả hoàng hôn, nhưng Quỷ Long có khả năng nhìn trong đêm rất tốt, chạy nhảy lại càng không thành vấn đề. Hắn đi một mình sẽ nhanh hơn nhiều so với đi cùng cô.
Nhà thợ săn đó A Huyền cũng quen biết.
Trước đây, khi hái thuốc trở về, đôi lúc nàng ghé qua xin một bát nước hoặc nghỉ ngơi, thậm chí còn từng chữa bệnh cho con trai nhỏ của họ, nên cả nhà rất biết ơn nàng.
A Huyền gật đầu.
Quỷ Long đưa nàng đến nhà thợ săn, gõ cửa và giải thích tình huống, thợ săn lập tức mời A Huyền vào trong.
Vợ của người thợ săn nhóm lửa nấu cơm, dùng mấy chiếc bát sành đơn sơ, múc ra cơm đậu và canh rau. Vì có sự hiện diện của A Huyền, họ còn hấp thêm một miếng thịt thỏ khô hiếm khi dám ăn.
“Nhà chẳng có đồ gì ngon để tiếp đãi, thật thất lễ với Huyền cô nương”
Vợ người thợ săn mời A Huyền dùng bữa, giọng điệu rất khách khí.
Vương công quý tộc và giai cấp sĩ phu cao cao tại thượng được dân chúng cung phụng, ngày ngày ăn sơn hào hải vị, nhưng bữa ăn của người dân bình thường thì chỉ có như thế này mà thôi.
A Huyền cảm ơn, rửa tay rồi ngồi xuống chiếc chiếu trên đất.
Đột nhiên, cửa gỗ bị gõ mạnh, tiếng "cộc cộc" dồn dập vang lên, vừa gấp gáp vừa có chút kiêu ngạo.
Người thợ săn vội vàng ra mở cửa.
Người tới dường như là một người đàn ông xa lạ, đứng ngoài nói mấy câu với thợ săn, sau đó tiếng bước chân "bịch bịch" tiến lại gần.
Nhờ chút ánh sáng le lói cuối cùng trước khi trời tối, A Huyền nhìn thấy người xông vào là một người đàn ông trung niên, vóc dáng to lớn, râu quai nón rậm rạp không che nổi vẻ lo lắng trên mặt.
"Ngươi chính là vị thầy thuốc mà hắn nói đến?”
Ánh mắt sắc bén của ông ta quét qua A Huyền, thoáng hiện lên một tia nghi ngờ.
"Chính là nàng!"
Người thợ săn vội vàng gật đầu,
"Bệnh của con trai ta là do Huyền cô nương chữa khỏi! Ngươi đến thật đúng lúc, vừa hay hôm nay nàng ghé qua nhà ta, có việc trì hoãn nên ngươi mới gặp được!”
Người đàn ông tỏ vẻ sốt ruột, tuy vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng vùng này dân cư thưa thớt, hắn ra ngoài cũng đã lâu, khó khăn lắm mới tìm được nhà này, lại vừa đúng lúc có thầy thuốc mình cần, nên cũng không quản nhiều, quay sang nói với A Huyền:
"Ngươi, mau đi theo ta!"
A Huyền chậm rãi đứng dậy:
“Người bệnh là ai? Bệnh tình thế nào?”
Người đàn ông lớn giọng nói:
“Mau theo ta là được! Nói thế nào ngươi cũng không hiểu được dâu, đi rồi ngươi sẽ biết!”
"Thù lao tất chẳng bạc đãicủa ngươi!"
Hắn bồi thêm một câu.
Người đàn ông trung niên này tuy ăn mặc như thường dân, nhưng dù là giọng điệu nói chuyện hay cử chỉ hành động, đều mang phong thái cứng rắn, mệnh lệnh của quân nhân. Bên hông ông ta còn đeo một thanh trường kiếm, thứ mà dân thường tuyệt đối không thể có.
Dù nàng không đi, ông ta chắc chắn cũng sẽ cưỡng ép mang nàng theo. Với sức của nàng và nhà thợ săn, căn bản không thể chống cự nổi.
A Huyền nhìn ông ta một cái, thấy vẻ lo lắng trên mặt ông ta rất rõ ràng, không giống như giả vờ, chắc hẳn là có người bệnh nặng thật.
May mà mỗi lần ra ngoài, nàng đều mang theo túi thuốc để hành nghề, hiện đang để ở trong giỏ.
Nàng liền nói: “Ta sẽ đi với ông.”
Người đàn ông lập tức giật lấy giỏ thuốc từ tay cô, thúc giục:
"Đi mau đi mau!"
Vợ người thợ săn vội vàng nói:
“Nhà ông ở đâu? Để chồng tôi đi cùng, trời tối rồi, lúc cô ấy về sẽ dễ dàng hơn.”
Người đàn ông đã ra đến cửa, chỉ vào con ngựa cao lớn đang buộc ngoài sân:
“Một con ngựa sao chở được ba người? Đợi chữa xong ta sẽ đưa cô ấy về, sợ gì chứ?”
A Huyền chưa kịp nói gì thì đã bị người đàn ông nhấc bổng lên, mang ra ngoài cửa, rồi đặt lên lưng ngựa.
Chưa ngồi vững, ông ta đã nhanh chóng leo lên ngựa, ngồi sau cô, giật cương, ngựa hí vang rồi lao đi.
.....
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận