Dịch: Hoangforever
Xem ra lời đồn đại cũng không hẳn là hư ảo.
Chỉ là... hắn không để tâm.
Chỉ một ngụm máu bạch lộc, há có thể làm gì được y? Hơn nữa, y vốn không phải kẻ không biết tiết chế.
Thế nhưng, rất nhanh, hắn đã nhận ra—hắn đã quá xem thường ngụm huyết hươu ấy.
Con bạch lộc quái dị bị hắn hạ sát, không đực cũng chẳng cái kia, lại có thể nhanh chóng thi triển báo ứng của nó lên người hắn.
Trên đường trở về, y khởi cảm khó chịu: lửa trong bụng bốc lên, huyết mạch sôi trào như nước sôi; như kim châm xuyên thịt, nhịp tim gấp như trống thúc, mồ hôi nóng rịn trên da.
Nhưng hắn không muốn để Chúc Thúc Di và hai tùy tùng nhìn ra điều gì khác lạ, cố gắng chịu đựng cơn khó chịu trong người, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản như không có chuyện gì.
Về đến doanh trại, trời đã gần hoàng hôn, họ quyết định nghỉ lại một đêm, sáng mai lại lên đường, liền cắt đầu hươu, lột da, nhóm lửa nướng thịt.
Còn hắn, ở nơi ngực khí huyết cuộn trào, cổ họng dâng lên vị ngòn ngọt, đã gần như không thể chịu đựng thêm được nữa.
Không muốn để người khác thấy bề ngoài khổ sở của mình, hắn liền đứng dậy, lặng lẽ bước vào trong lều trướng.
Vị tướng đã từng tung hoành giữa muôn quân ngàn kỵ, cuối cùng chịu khuất phục trước chỉ một ngụm huyết bạch lộc.
Thịt hươu nướng vừa chín, Chúc Thúc Di vào lều gọi hắn, mới phát hiện hắn đã hôn mê từ lâu, mắt nhắm nghiền, toàn thân nóng rực như lửa đốt.
Chúc Thúc Di kinh hoàng thất sắc; thấy y bất tỉnh, không biết vì sao, ông ra lệnh cho Đinh Hậu, Thành Túc trấn thủ tại doanh trại, còn mình vội phi ngựa sang Tỷ quốc cầu lương y.
Chính vì thế, A Huyền mới bị đưa đến nơi này.
......
Canh Ngao tuy đã tỉnh lại, cơn đau như thiêu đốt trong cơ thể trước đó cũng dần tan biến, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu. Cái cảm giác nóng bức kỳ lạ trong người ấy vẫn đang hành hạ hắn từng chút một.
Hắn thực sự không hiểu nổi—chỉ là một ngụm huyết nai, vì sao lại có thể khiến hắn ngã gục?
Nữ y sĩ xấu xí trông có vẻ không lớn tuổi bên cạnh này, hẳn là do Chúc Thúc Di tìm từ Nước Tỷ về khi hắn còn đang hôn mê.
Khoảnh khắc vừa tỉnh lại, ánh mắt đầu tiên hắn nhìn thấy chính là thiếu nữ này. Khi hai người đối mặt, hắn nhìn rõ trong đôi mắt nàng là một sự chán ghét lạnh lẽo.
Nàng chắc hẳn đã đoán được hắn là người nước Mục.
Dân nước Tỷ không thích người nước Mục, chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Huống hồ, nàng còn bị Chúc Thúc Di ép buộc đưa về đây.
Cho nên, hắn cũng chẳng bận lòng.
Canh Ngao nhắm mắt, tiếp tục nằm yên như thể đang ngủ, để thiếu nữ ấy châm kim giải độc, đôi lúc còn cảm nhận được những đầu ngón tay mảnh dẻ của nàng vô tình chạm vào làn da nóng bỏng của mình.
Cảm giác mát lạnh, mềm mại ấy vô cùng rõ ràng—như những mảnh tuyết rơi lên lửa, mang theo sự mát lành, âm thầm tan ra trong da thịt.
Cảm giác ấy, khiến hắn vô cùng dễ chịu.
……
Ánh mắt A Huyền dừng lại thật lâu trên gương mặt người nam nhân trước mặt.
Gương mặt ấy vẫn còn ương sắc đỏ hây hây như say rượu, nhưng so với màu huyết sắc nàng thấy khi mới đến, giờ đây đã bớt kinh hãi hơn nhiều.
Hắn nhắm mắt, để hàng lông mi rủ xuống, để mặc nàng châm kim lên thân thể hắn mà không chút phòng bị, như thể đã chìm vào giấc ngủ.
Tâm trí A Huyền dần dần trở nên mơ hồ, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nàng vừa mới thấy ban nãy.
Đầu của con bạch lộc kia bị chặt xuống, lặng lẽ nằm một mình trên nền đất.
Dù nó có linh tuệ đến đâu, có đặc biệt thế nào trong lòng nàng, nhưng trong mắt những người còn lại, nó cũng chỉ là một con hươu. Không khác gì những dã thú bị thợ săn giết chết.
Lý lẽ ấy, nàng không phải không hiểu.
Chỉ là nàng không thể buông bỏ được, cũng không thể dằn lòng cho qua.
Một nỗi bi thương sâu sắc cùng cơn giận ngút trời lại trào lên trong tim nàng. Bàn tay cầm kim không kiềm được run rẩy, mũi kim lệch đi, cắm sâu vào cơ thịt, đầu kim chạm tới xương, vì lực quá mạnh mà gãy làm đôi.
Một giọt máu đỏ tươi, chầm chậm rỉ ra từ làn da nơi ngực hắn.
Canh Ngao khẽ cau mày vì đau, đôi mày kiếm nhíu lại, mở mắt ra—liền đối diện với ánh mắt của nàng, chỉ thấy nàng bình thản nhìn hắn, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Hai người cứ thế nhìn nhau trong chốc lát.
Canh Ngao khẽ nhíu mày, không nói thêm gì, liếc nhìn đoạn kim gãy vẫn còn cắm nơi ngực, hắn giơ tay rút nó ra, ngồi dậy, khép vạt áo lại rồi nói:
“Ta không sao. Ngươi có thể ra ngoài.”
Nhưng A Huyền không nhúc nhích, chỉ đáp:
“Trước khi ta đến đây, người hầu của ngươi từng hứa ban thưởng cho ta gấm vóc, vàng bạc. Ta không lấy. Chỉ muốn lấy đầu và thân con hươu ngoài kia.”
Canh Ngao khựng lại, quay sang nhìn nàng:
“Tại sao?”
A Huyền cụp mắt xuống.
Bạch lộc đã mất, nàng cũng chẳng thể khiến kẻ sát nó phải đền mạng. Điều duy nhất nàng có thể làm, là mang thân nó về, chôn trong lòng đất cho yên.
Để đầu ấy chẳng bị đem bày làm vật ngắm, cũng chẳng khiến thân thể ấy phải hóa thành món ăn cho kẻ khác.
A Huyền từ từ ngồi thẳng dậy, nhìn sâu vào đôi mắt đen thẳm của hắn, chậm rãi nói từng lời:
“Con bạch lộc bị giết ngoài kia, khi còn nhỏ từng được ta cứu sống. Hôm nay ta vào rừng, vốn là để tìm nó.”
“Nó đã mang thai. Đáng lẽ cuối xuân năm sau sẽ sinh ra một tiểu lộc con.”
Nàng từng chữ, từng chữ mà thốt ra.
----
Giải thích từ
Doanh trướng: Lều lớn của tướng lĩnh hoặc quân chủ dùng khi hành quân.
Bạch lộc: Hươu trắng, linh thú mang điềm lành trong cổ sử.
Huyết bạch lộc: Máu hươu trắng, trong truyền thuyết chứa linh khí mạnh.
Lương y: Thầy thuốc, y sĩ giỏi nghề.
Trấn thủ: Giữ vững vị trí canh phòng tại doanh trại hoặc thành lũy.
Gấm vóc: Vải quý, biểu tượng cho vật ban thưởng của quý tộc.
Doanh trại / doanh trướng: nơi đóng quân – phân biệt cấp độ, “trại” cho binh, “trướng” cho tướng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận