Dịch: Hoangforever
Canh Ngao tựa hồ một lần nữa ngây người, đối diện với ánh mắt của nàng, hắn do dự đôi chút, cuối cùng khẽ đáp:
"Thì ra là vậy… Nó sinh ra đã mang một đôi sừng đực. Khi ta săn nó, đâu hay nó đã mang thai…"
"Ta có thể mang nó về không?"
A Huyền cắt ngang lời hắn.
"Được."
Hắn gật đầu.
"Nếu nàng có điều gì cầu xin, cứ việc nói ra, ta nhất định sẽ đền bù cho nàng."
Hắn lại nói.
“Đa tạ hảo ý, nhưng không cần.”
A Huyền lạnh nhạt đáp.
Cửa trướng khẽ động, chợt bị Chúc Thúc Di vén lên, cái đầu đầy lông lá bù xù của lão thò vào, thấy Canh Ngao đã ngồi dậy, dường như đã vô sự, nét mặt lão lộ vẻ mừng rỡ.
Lão cung kính nói với Canh Ngao:
“Công tử đã nửa ngày chưa ăn gì, lương khô e khó nuốt, ta có thể chặt đùi hươu, lấy phần thịt non đem nướng, công tử chờ một lát là dùng được.”
Canh Ngao nhanh chóng liếc nhìn A Huyền, thấy ánh mắt nàng rũ xuống, thần sắc lạnh nhạt, khẽ ho một tiếng:
“Không cần. Ta không ăn thịt hươu. Các ngươi cũng đừng động đến nó nữa. Hãy giữ nguyên đầu và thân con hươu, để ngày mai nàng mang đi.”
Chúc Thúc Di sửng sốt.
Dù cảm thấy mệnh lệnh này có phần bất ngờ, nhưng công tử đã căn dặn thì lão vẫn phải làm theo. Lão liếc nhìn nữ tử kia một cái, khẽ đáp lời rồi lui ra ngoài.
……
Nửa đêm.
Đống lửa bên cạnh A Huyền đã tàn, chỉ còn vài tia lửa đỏ lập lòe trong gió đêm.
Cái lạnh cuối thu nơi hoang địa len lỏi qua da thịt, âm thầm ngấm tận xương.
Mặc dù vị công tử kia thoạt nhìn đã không sao, nhưng Chúc Thúc Di tất nhiên sẽ không lập tức đưa nàng về, để nàng ở lại qua đêm là chuyện trong lẽ thường.
Bọn họ chỉ có hai chiếc lều nỉ, Mục công tử một chiếc, chiếc còn lại, đương nhiên không đến lượt nàng – một thường dân địa vị thấp kém, mạng tiện như bùn – được ở qua đêm.
A Huyền đành nằm nghiêng trên tấm da thú trải dưới đất, lấy da thú quấn chặt lấy thân mình, co người lại thành một khối, gắng gượng chống chọi với từng đợt khí lạnh ngấm dần vào lỗ chân lông.
Nàng đã tỉnh rất lâu, cuối cùng nhắm mắt lại, không còn nhìn con nai trắng dưới ánh trăng nữa.
Bên tai tĩnh lặng, chỉ có tiếng bước chân sột soạt nhẹ nhàng của hộ vệ Thành Túc khi đi lại gần đó, đến phiên hắn trực đêm.
Trong chiếc lều nỉ đối diện bỗng có tiếng động, Canh Ngao hiện ra ở cửa lều, Thành Túc nhìn thấy, vội vàng chạy tới, Canh Ngao dường như đã khẽ căn dặn y điều gì đó, y quay đầu nhìn về phía A Huyền, rồi nhanh chóng bước tới.
"Công tử căn dặn, cho phép cô nương vào lều của ngài nghỉ qua đêm."
A Huyền mở mắt:
"Không cần đâu."
Thành Túc ngây người, dường như không tin vào tai mình:
"Đây là ân điển của công tử."
A Huyền trở mình quay lưng lại.
Canh Ngao nghe Thành Túc bẩm báo xong, liếc nhìn bóng dáng đang cuộn tròn quay lưng lại với mình dưới ánh trăng, rồi hạ màn lều xuống, nằm trở lại.
…..
Ngụm máu hươu ấy, vị cay nồng đến tột độ, ngay cả đến giờ phút này, hắn vẫn cảm thấy thân thể vô cùng khó chịu. Hắn chỉ cảm thấy trong người dâng một luồng nóng ran, khó lòng chế ngự, khiến hắn không tài nào chợp mắt được.
Nhưng vừa rồi hắn bảo Thành Túc truyền lời cho phép cô nương kia vào lều, không phải là để mượn nàng giải tỏa sự khó chịu.
Dung mạo nàng xấu xí thì khỏi phải nói, tính cách cũng không phải thứ hắn ưa thích.
Dù cho nàng có trần truồng dâng hiến, hắn cũng tuyệt nhiên không thể động lòng.
Chẳng qua là vừa nãy trong lúc trằn trọc, hắn chợt nghĩ đến cô nương này cũng có công với mình, nhất thời sinh lòng trắc ẩn, nên mới cho phép nàng vào lều qua đêm.
Nào ngờ nàng lại chẳng hề lĩnh tình.
Hắn biết cô nương này hẳn là đang trách hắn đã giết con hươu trắng kia.
Chỉ là, hắn cũng chỉ lầm lỡ săn phải một con vật thôi mà?
Dù nói thế nào nó cũng là dã thú trong rừng, dù thật sự là do nàng nuôi, thì đã sao? Đã giết rồi, cớ sao lại khiến nàng bất mãn đến vậy?
Canh Ngao cảm thấy hơi khó chịu, như thể bị mạo phạm.
Nhưng rất nhanh, hắn đã trấn tĩnh lại.
Chẳng qua chỉ là một nữ tử quê mùa, đâu đáng để bận tâm.
Hắn nhắm mắt lại, cố gắng phớt lờ sự khó chịu trong cơ thể, điều hòa hô hấp, ép mình đi vào giấc ngủ.
Đột nhiên, từ phía xa ngoài đồng hoang, như có tiếng vó ngựa gấp gáp vọng tới.
Tiếng vó càng lúc càng rõ, dồn dập thành một chuỗi.
Hắn nhanh chóng nhận ra, dường như có 7-8 kỵ binh nhẹ đang phi theo đội hình từ hướng kinh đô Khâu Dương tới đây.
Trước khi đại quân đi săn trở về, hắn đã báo cho tướng quân Bạch Tứ dẫn đội biết, một khi xong việc, hắn sẽ tự mình quay về Khâu Dương.
Mới có mấy ngày thôi, kinh đô đã xảy ra chuyện gì, mà lại có kỵ binh nhẹ vội vã đến đây trong đêm như vậy?
Trong lòng hắn thoáng qua một dự cảm chẳng lành, chợt mở bừng mắt, trong bóng tối bật người dậy.
…..
Người đến là sứ giả từ Khâu Dương.
A Huyền từ dưới đất đứng dậy, nhìn Canh Ngao và đoàn người nhanh chóng lên ngựa, đến lều cũng chẳng kịp thu dọn, lập tức phi như bay về phương Bắc.
Tựa như một cơn gió.
Chớp mắt, đã tan vào đêm tối mịt mùng, chỉ còn lại mình nàng.
Bóng đêm nơi đồng hoang dày đặc, đè nặng từ bốn phía lên người nàng.
Gió đêm thổi tới, cuốn bay tàn tro. Nàng khẽ rùng mình, ngơ ngác một hồi, rồi xoay người định bước vào trướng.
Dưới ánh trăng, một con ngựa đang phi nước đại, lao nhanh quay trở lại…
“Công tử sai ta đưa cô nương về.”
Hắn đã nói như thế.
. . . . . .
Khâu Dương: Kinh đô nước Mục.
Công tử: Danh xưng dành cho con trai quốc quân khi chưa kế vị.
Lều nỉ: Lều du mục phương Bắc, dệt bằng lông dê hoặc lông cừu, dùng trong hành quân.
Ân điển: Ơn huệ ban xuống từ bậc trên, trong văn cung đình chỉ đặc ân của vương giả.
Sứ giả: Người được triều đình phái đi truyền mệnh lệnh hoặc tin tức khẩn yếu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận