Những nam nhân vẫn chưa phát hiện điều đặc biệt của dây mây này, cũng không phát hiện sát ý chợt lóe qua đáy mắt của Bạch Quân Quân.
Bọn họ bị bỏ lại sau cùng, vốn luôn ngấp nghé những người đi lạc đơn độc thế này, hoặc là hài tử bị người nhà vứt bỏ, hôm nay lại gặp được ba con dê béo, có làm gì thì cũng không thể thả chạy được.
Cho nên một đám cùng vung dao vung búa mà lên.
Bạch Quân Quân vung roi một cách ác liệt, dây mây có gai kia bay múa giống như du long, những nơi mấy nam nhân bị dây mây chạm tới đều chảy máu ào ạt trong nháy mắt.
Bọn họ kêu lên rồi văng xuống, lập tức mất đi sinh mạng.
Bước chân Bạch Quân Quân khựng lại, một roi này gần như hao hết dị năng nàng tích lũy mấy ngày nay, lúc này Khí Hải trống rỗng, có một chút cảm giác trời đất quay cuồng.
Tuy nàng vừa mới đánh chết bốn nam nhân này, nhưng những nữ nhân sống dựa vào những nam nhân này đều đang đuổi theo đệ muội của nàng.
Nghĩ như vậy, Bạch Quân Quân chỉ có thể cắn răng đuổi theo.
Lại nói Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ.
Hai tiểu hài tử nghe trưởng tỷ căn dặn xong thì chạy nghiêng ngả đến bên cái sọt.
Cây rong ở đây gặp vật sống thì sẽ động, nhưng có vẻ như chúng nhận thức được bọn họ, mặc cho bọn họ tới gần cũng không có bất kì hành động kỳ lạ nào.
Hai tỷ đệ lập tức chạy trốn vào trong bụi cỏ.
Bọn chúng vừa sợ những người này sẽ bắt mình vừa lo lắng cho trưởng tỷ sẽ đi lạc.
"Thập nhất tỷ, trưởng tỷ có gặp nguy hiểm gì không? Đệ muốn quay về cứu tỷ ấy!"
"Không được!" Bạch Táp Táp phản bác không chút nghĩ ngợi.
"Vì sao? Không phải tỷ còn giận trưởng tỷ, hận tỷ ấy bán chúng ta làm dê hai chân chứ?"
Nhìn thấy nước mắt nhanh chóng tích tụ ở hốc mắt Bạch Linh Vũ, Bạch Táp Táp không chịu được mà quát lớn một tiếng: "Nương ta và đại phu nhân vốn là một lòng, đương nhiên ta và trưởng tỷ cũng một lòng với nhau. Trên đời này ai cũng có thể phản bội trưởng tỷ, chỉ có ta là sẽ không! Trước khi a nương chết đã nói một câu cuối cùng, bảo ta hãy chăm sóc cho trưởng tỷ thật tốt, cho nên dù có chết, ta cũng sẽ hoàn thành lời dặn của di nương, làm sao có thể thấy trưởng tỷ gặp nguy mà không cứu được!"
Từ lúc xảy ra chuyện thì hai tiểu bằng hữu rất ít khi nhắc lại quá khứ.
Bọn họ chỉ biết trên đời này tộc Bạch Dương thị chỉ còn ba người, cho nên sau này cho dù có sống gian khổ thế nào thì mọi người phải luôn ở bên nhau, vĩnh viễn không rời xa nhau.
Cả một đường từ Đông tới Nam, Bạch Quân Quân có đuổi bọn họ bán bọn họ thì bọn họ vẫn hì hục theo sát.
Trên đường đi Bạch Táp Táp vẫn luôn chăm sóc hắn, chưa bao giờ tức giận với hắn.
Mà hôm nay là lần đầu tiên.
Bạch Linh Vũ không khỏi trố mắt nhìn.
Bạch Táp Táp nhận ra giờ không phải là lúc nói những chuyện này, nàng lập tức lên tiếng giải thích: "Trước đây chúng ta chỉ biết làm liên lụy trưởng tỷ. Bây giờ tự bảo vệ tốt chính mình chính là đang giúp trưởng tỷ rồi."
Không đợi Bạch Táp Táp nhiều lời thêm, những nữ nhân kia đã đuổi tới.
Bạch Táp Táp bất chấp an ủi Bạch Linh Vũ, chỉ nắm chặt tay rồi thấp giọng nói: "Đợi lát nữa bất kể xảy ra chuyện gì, đệ cũng không được đi ra ngoài!"
Bạch Linh Vũ yên lặng vươn tay nhỏ nắm lấy tay Bạch Táp Táp, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào những người đó.
"Ta sẽ ở cùng tỷ."
Nhưng mà lại xuất hiện một màn khiếp bọn họ phải khiếp sợ!
Những nữ nhân kia xông vào bụi cỏ muốn tìm bắt hai tỷ đệ, đám cỏ trúc lâu vừa rồi không động đậy gì, bây giờ lại điên cuồng lay động hết lên, hễ là người đi vào bụi cỏ đều bị quấn kín hết tay chân.
Nữ nhân còn chưa tiến vào bụi cỏ nhìn thấy một màn như thế đều bị dọa sợ.
Bên cạnh có dòng suối, cỏ ở nơi này lại múa loạn cả lên, bọn họ nghĩ ngay tới quỷ nước.
Nữ nhân bị trói lại giãy dụa điên cuồng, nhưng càng giãy dụa thì cỏ càng cuốn chặt hơn.
Người ở thời đại này rất tin tưởng quỷ thần, lại thêm mấy năm nay bọn họ đã ăn nhiều thứ không nên ăn, bọn họ chột dạ nhao nhao lui về phía sau, chạy trốn tán loạn giống như gặp quỷ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận