Bạch Linh Vũ thấy thế thì cũng khóc thút thít đuổi theo, trên mặt không biết là mưa hay là nước mắt nữa.
.....
Bạch Quân Quân chỉ cảm thấy cơ thể cực kỳ suy yếu, chút dị năng mà nàng vất vả tích lũy trong cơ thể đã tiêu hao gần như không còn, toàn thân lơ lửng mềm nhũn giống như tán hết tu vi, đầu óc còn vô cùng mê man.
Không biết ngủ mê bao lâu, chờ lúc nàng khôi phục tri giác, chỉ cảm thấy bản thân giống như nằm trong xe cơ giáp, xóc nảy đến mức xương cốt cả người đều đau.
Nàng đột nhiên mở to mắt, đập vào mắt mình chính là một mảnh trời quang và cây xanh.
Bạch Quân Quân ngồi dậy theo phản xạ có điều kiện, lại phát hiện bản thân ở trên một chiếc xe đẩy bằng tay, phía sau xe đẩy đúng là tiểu muội Bạch Táp Táp của nàng.
Cũng trong thời gian hôn mê này mà Bạch Táp Táp càng chật vật hơn.
Đầu tóc tiểu nha đầu biến thành tổ gà, trên mặt cũng nhem nhuốc hơn nhiều, nếu không phải cả người lành lặn không có chỗ nào hư thối, dáng vẻ quần áo tả tơi này có thể so sánh với Zombie rồi.
Bạch Táp Táp nhìn thấy trưởng tỷ tỉnh lại thì khuôn mặt lộ vẻ mừng rỡ.
"Trưởng tỷ, cuối cùng tỷ cũng tỉnh rồi."
Bạch Linh Vũ đi ở một bên cũng vui vẻ lấy túi nước từ trong túi ra đưa cho nàng: "Trưởng tỷ, tỷ khát không? Tỷ uống chút nước đi."
Chưa đợi Bạch Quân Quân phản ứng lại, bốn phía đã truyền đến tiếng vang khác.
Nàng quay đầu thì nhìn thấy phía trước có bốn năm người, những người kia già có trẻ có, trên lưng bọn họ mang cung tên, bên hông giắt rìu bổ củi.
Bọn họ cũng đẩy xe ba gác, tuy rằng xe đẩy đã bị che kín, nhưng không cần nghĩ cũng biết những thứ trên xe chắc chắn là lương thực và gia sản của bọn họ.
Nhìn điệu bộ này, chắc hẳn bọn họ là thợ săn nhân gia.
Chỉ là trong trí nhớ của nguyên chủ, chiến loạn đã hơn ba năm, kiểu đội ngũ nhà nông chạy nạn sơ khai này đã gần như biến mất từ lâu.
Đám người này mặc kệ là đội ngũ hay là từng người thì cũng không có dáng vẻ giống như đã chạy nạn ba năm rồi, cho nên bọn họ đã đi ra từ xó núi nào chui ra?
Đầu óc Bạch Quân Quân lập tức đứng máy.
Đang lúc Bạch Quân Quân chưa rõ, lão thợ săn đi ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, đó là một lão giả trên mặt có vết đao chém, tuy rằng vết sẹo trên mặt ông dữ tợn nhưng khi nhìn thấy Bạch Quân Quân tỉnh lại thì lại nở một nụ cười hòa ái, nụ cười này khiến khí tức sắc bén trên người ông tan biến đi không ít.
"Tiểu cô nương, ngươi tỉnh rồi à?"
Lão giả nói xong thì bước chậm lại, đợi xe đẩy của Bạch Táp Táp tiến lên, lão giả mới đưa tay qua kéo Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân né ra theo bản năng, trong mắt đều là vẻ cảnh giác.
"Trưởng tỷ, Khâu bá bá biết xem bệnh, hai ngày nay đều là ông ấy xem bệnh cho tỷ." Bạch Táp Táp thấp giọng giải vây.
"Ngươi không cần sợ, nếu thật sự muốn hại các ngươi thì lúc trước chỉ cần thấy chết không cứu là được rồi, hoàn toàn không cần phải để các ngươi gia nhập."
Lão thợ săn nói xong thì đặt tay lên mạch của nàng, cẩn thận bắt mạch giúp nàng.
Vốn dĩ Bạch Quân Quân còn đang lo lắng dị năng sẽ bị phát hiện, dị năng của nàng cỡ như hạt vừng, ngay cả nàng cũng khó có thể cảm nhận được chứ đừng nói chi lão thợ săn.
Quả nhiên, lão thợ săn không phát hiện dị thường, chỉ nói lời thấm thía: "Không có gì đáng ngại cho lắm, chỉ là mấy ngày qua tiêu hao sức lực quá nhiều, tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ ổn thôi."
Bạch Linh Vũ và Bạch Táp Táp nghe xong thì đáy mắt xẹt qua một vòng xấu hổ. Từ lúc rời khỏi đội ngũ kia, trưởng tỷ cũng chưa từng ăn được hạt gạo nào, không phải chính là bắt đầu thiếu hụt từ lúc đó hay sao.
Đều do bọn họ, liên lụy trưởng tỷ.
Tỷ đệ ở bên này đang tự trách, mà Bạch Quân Quân cũng giãy dụa muốn xuống xe.
Chưa nói đến huy hoàng của nàng ở kiếp trước, chỉ riêng hiện tại, một người nửa thành niên mười mấy tuổi sao có thể để cho một oa oa tám tuổi đẩy nàng đi được.
Cho nên Bạch Quân Quân không có cách nào yên tâm thoải mái ngồi trên xe đẩy tay được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận