Ngoại trừ Tiểu Sơn ra còn lại đều là đại nam nhân, nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương là hành vi rất thất lễ lỗ mãng, cho nên sau khi mấy người sợ hãi cảm thán liền tự giác lôi kéo Tiểu Sơn cùng Bạch Linh Vũ đi rửa mặt, không còn thảo luận về tướng mạo của tỷ muội bọn họ nữa.
Đối với tóc của Bạch Linh Vũ, bọn họ tôn trọng ý kiến của Bạch Quân Quân, trực tiếp cắt ngắn cho tiểu hài nhi.
Nhưng mà tiểu hài nhi từ năm tuổi trở xuống thường xuyên cắt tóc, giống như Tiểu Sơn, tóc của nó cũng chỉ dài tới vai.
Cho nên sau khi Bạch Linh Vũ bị cắt tóc, phản ứng cũng không lớn như Bạch Táp Táp.
Nhưng sau khi Bạch Linh Vũ tắm rửa sạch sẽ xong, các nam nhân Khâu gia lại sững sờ.
Mấy hài tử Bạch gia này rốt cuộc là ai, làm sao ai nấy đều xinh đẹp tuấn tú hết vậy.
Nhưng mà so với sự kinh ngạc của người lớn thì Tiểu Sơn bình tĩnh hơn nhiều, hắn nhìn Bạch Linh Vũ đầu tóc rối tung, cười khanh khách không ngừng: "Ngươi thật giống như một nữ hài tử."
"..." Bạch Linh Vũ.
Không chờ Bạch Linh Vũ phản kích, Khâu Đại liền gõ gõ đầu nhi tử: "Linh Vũ đây gọi là tuấn tú, đã lớn như thế còn không phân biệt được nam nữ, còn không biết xấu hổ cười người ta!"
"..." Tiểu Sơn ôm đầu mình tủi thân mếu máo.
Các nam nhân đã tắm xong, đoàn người liền phân chia đồ đạc để ngủ.
Bọn họ chỉ có hai tấm chiếu rơm, bình thường Lưu thị mang theo nhi tử ngủ trên xe đẩy, các nam nhân liền chen chúc trên chiếu rơm.
Hiện tại có thêm tỷ đệ Bạch gia cũng chỉ có thể sắp xếp lại một lần nữa.
Cuối cùng nhất trí quyết định ba tỷ đệ Bạch gia ngủ ở trên xe đẩy tay, Khâu Đại Lưu thị cùng Tiểu Sơn ngủ một tấm chiếu rơm, Lão Khâu thúc thì cùng lão Nhị lão Tam chen chúc trên một chiếc chiếu rơm khác.
Cả nhà lão Khâu thúc quan tâm chăm sóc bọn họ, Bạch Quân Quân tất nhiên là cảm kích.
Nhưng mà Bạch Quân Quân cũng không phải một người không biết điều, nàng đề nghị đêm nay để nâng gác đêm.
Đám người nghe xong nhịn không được cười: "Mọi người đều tỉnh táo, không cần phải gác đêm."
"Với lại chỉ cần đốt lửa, bình thường động vật không dám tới gần."
"Cho dù tới gần cũng không cần sợ hãi, đợi lát nữa ta thả bẫy bắt thú ở xung quanh, ban đêm các ngươi đi tiểu tuyệt đối không được tùy tiện chui vào trong bụi cỏ."
Đám người nói liên miên lải nhải, không để ý đến vấn đề Bạch Quân Quân đề nghị gác đêm chút nào.
Bạch Quân Quân tự nhận khả năng ăn nói không tốt, biết rõ mình mới là đúng, nhưng cũng lười thuyết phục, dù sao nàng cứ đàng hoàng gác đêm là được, không cần phải được bọn họ đồng ý.
Mọi người chạy cả một ngày đường, nói ít cũng đi 35 cây số.
Lúc này tất cả mọi người mệt mỏi, mới vừa rồi còn phấn chấn nói chuyện, không đầy một lát tiếng ngáy liền vang lên liên tục.
Đến ngay cả Bạch Táp Táp cùng Bạch Linh Vũ cũng đều ngủ liền.
Bạch Quân Quân thấy thế thở dài một hơi, rất tốt, hiện tại cho dù nàng tu luyện trước mặt mọi người thì cũng không có ai thấy.
Thế là nàng nhẹ chân nhẹ tay ngồi dậy, để Bạch Táp Táp Bạch Linh Vũ ngủ rộng rãi hơn chút, bản thân lại nhắm mắt tiến vào khí hải.
Ban đêm linh khí thảo mộc còn tràn trề hơn ban ngày.
Trong hơi thở đều là linh khí thảo mộc dồi dào, Bạch Quân Quân rất tiện lợi mà trực tiếp đem linh khí thảo mộc trong không khí đưa vào điểm sáng màu xanh lục của khí hải.
Ban đêm trong rừng rậm vô cùng yên tĩnh, có mấy dã thú thấy không rõ là giống loài gì đi ngang qua, nhưng mà bọn chúng nhìn thấy bên này có ánh lửa liền chạy đường vòng xa xa.
Nhưng, cũng có con không sợ chết.
Mấy con chồn chuột không chịu được mùi máu tanh từ nguyên liệu nấu ăn trên xe đẩy tay mà vụng trộm từ trong bóng tối chạy tới.
Bọn chúng ở dưới đáy xe đẩy, khẩy chỗ máu động vật nhỏ xuống uống lấy uống để.
Cảnh tượng đó rất đáng sợ, nếu người bình thường nhìn thấy không chừng còn buồn nôn.
Nhưng mà Bạch Quân Quân ở mạt thế thấy qua việc đời, Zombie gặm nuốt vật sống còn ghê rợn hơn cái này nhiều.
Chỉ cần bọn chúng không leo lên trên xe đẩy động vào chỗ thịt kia thì ăn chút canh thừa nàng vẫn sẽ không để ý.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận