- Trang Chủ
- Xuyên không
- Chạy Nạn Làm Ruộng: Đại Boss Max Cấp Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phầm (Dịch)
- Chương 49: Cả đường toàn người chết đói
Lần này mọi người không còn tiết kiệm gia vị nữa, quét đều chút rượu và nước tương cuối cùng lên rồi mới đặt lên bếp nướng.
Chỉ trong chốc lát mùi thơm xuyên qua rừng rậm lan tỏa ra bên ngoài, những người bụng đói kêu vang điên cuồng nuốt nước miếng nhưng không một người nào dám vào rừng rậm để cướp thức ăn.
Tuy rằng Khâu gia thiện tâm nhưng không đến mức thánh mẫu, cho dù ăn không hết cũng không mềm lòng cho người khác dù chỉ một ít, bọn họ gói ghém tất cả thức ăn còn thừa lại.
Dù sao dân chạy nạn hàng nghìn hàng vạn, cho được một người nhưng không cho được người thứ hai, hơn nữa con đường phía trước của chính bọn họ cũng mênh mông mịt mù, sao có thể phung phí nhiều lòng tốt như vậy được.
Mãi cho đến khi mặt trăng treo cao giữa bầu trời, rốt cuộc nhóm người Khâu gia cũng xuất phát đi về phía ngoài thành.
Lúc đi qua khu vực cổng thành mọi người đều cực kỳ cẩn thận, ngay cả Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ cũng được dặn dò đi dặn dò lại cả nghìn vạn lần rằng không được phát ra tiếng động, do đó cả hai đều bịt cái miệng nhỏ nhắn lại, nhón chân cả quãng đường, nhanh chóng theo người lớn ra ngoài.
Cho đến khi không còn nhìn thấy tường thành ở phía sau nữa, mọi người mới giảm tốc độ.
Ngăn cách nơi này với Bích Lạc còn có dòng sông Bắc Hà cực lớn vắt ngang qua.
Qua khỏi Bắc Hà chính là Bích Lạc thành, đây cũng là quan đạo duy nhất từ Bắc xuôi Nam.
Từ nơi này xuất phát đến Bắc Hà ước chừng phải mất một tháng đi bộ.
Trước ngày hôm qua, bọn họ vẫn luôn đi về phía Hàn thành, bởi vậy đã tụt lại hơn một tháng hành trình so với những lưu dân khác.
Những người xuôi Nam đều đã rời đi gần hết cho nên ban đêm xuất phát từ phía này cũng chỉ có một nhóm tám người bọn họ mà thôi.
Không có xe ba gác và hành lý, tất cả mọi người đều gọn nhẹ lên đường, ngay cả Tiểu Sơn và Bạch Linh Vũ cũng đi rất nhanh.
Chẳng qua mới ra khỏi thành không xa, những xác chết liền không ngừng xuất hiện trên đường.
Nhưng mà những xác chết này cũng không phải của những người chết đói. Trên người bọn họ có vết đao và vết máu lớn loang lổ, những vết máu đó đều đã biến thành màu nâu sẫm, rất rõ ràng là do ngoại lực gây ra.
Những người này có lẽ là những dân chúng trốn ra từ trong thành nhưng còn chưa đi xa đã bị dân chúng đói khát coi giữ ở bên ngoài cướp bóc và giết chết.
Mà cảnh tượng này thật sự làm cho một nhà lão Khâu thúc nhìn thấy mà phát hoảng.
Phương Nam đã sớm rung chuyển ba năm, dân chúng đói khát có thể sống sót đến được đất Bắc đều không phải là người tốt gì, cho nên dân chúng trốn ra từ trong thành giống như loài mèo không có móng vuốt, bọn họ trở thành nhóm đầu tiên hi sinh.
Những dân chúng đói khát cướp được lương thực tiếp tục chạy trốn về phương Nam.
Nhưng lương thực và tiền tài trên tay bọn họ chính là bùa đòi mạng, e rằng phía trước sẽ là núi xác biển máu còn đáng sợ hơn, xác người chết đói khắp nơi trên đất.
Lưu thị không nhìn nổi tình cảnh như vậy, nàng ấy ôm lấy Tiểu Sơn, vừa đi vừa run lẩy bẩy.
Trái lại, ba tỷ đệ Bạch gia đã nhìn quen tình cảnh như vậy nên không có cảm giác gì cả.
Mà bây giờ cuối cùng Lưu thị cũng hiểu được vải che mặt dùng để ngăn chặn mùi hôi thối gì.
Lúc này đã vào mùa hè, mùi xác chết thối rữa rất khó ngửi, dùng vải che miệng mũi lại, rốt cuộc cũng không đến nỗi khó ngửi như vậy nữa.
Mấy người một nắng hai sương đi nhanh như bay cả quãng đường cho đến lúc trời tờ mờ sáng mới cảm thấy mệt mỏi kiệt sức.
Bạch Quân Quân dùng dị năng cảm ứng sơ qua chung quanh rồi dẫn theo mọi người đến một khoảnh đất trống tương đối sạch sẽ.
“Chúng ta ở đây nghỉ ngơi và hồi phục nửa canh giờ rồi tiếp tục lên đường, giữa trưa hẳn là có thể đến gần Đông Hà, đến đó rồi lại tiếp tục nghỉ ngơi và hồi phục.”
Trong đầu Bạch Quân Quân có toàn bộ bản đồ liên quan đến Tuyên Uy, lúc này điều động trí nhớ cực kỳ thuận tiện.
“Được.”
Đối với việc chạy nạn, đương nhiên mấy người Bạch Quân Quân có quyền lên tiếng, một nhà lão Khâu thúc đều không am hiểu việc chạy nạn nên toàn bộ đều nghe theo lời Bạch Quân Quân.
Bạch Quân Quân sắp xếp xong xuôi cho mọi người rồi cũng nhắm mắt nghỉ ngơi tại chỗ.
Những người khác thấy thế cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi.
Bạch Táp Táp và Bạch Linh Vũ cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi bên cạnh Bạch Quân Quân.
Khâu Nhị, Khâu Tam cũng dựa lưng vào nhau nghỉ ngơi.
Tiểu Sơn đã sớm ngủ say sưa trong lòng Khâu Đại.
Ngược lại, Lưu thị muốn ngủ mà không ngủ được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận