Lúc Uông gia tới, Lâm Giác đang thử nghiệm trong phòng.
Cổ thư nằm gọn trong tay, hắn làm theo những điều đã đọc: từ ngón chân vận lực đi lên, dẫn mạch khí qua phách môn nhập đan điền; từ đỉnh đầu dẫn xuống, nhập vào bụng dưới. Hai luồng khí vốn cách biệt, dưới sự cưỡng ép của hắn dần dần giao thoa, chồng khít.
Hắn lại theo sách dạy, tụ tỉnh ngưng thần, ép khí tụ lại, nín thở đến cực hạn.
Đầu váng mắt hoa, thần trí như muốn thoát ra, chợt trong thể nội nổi lên một cơn nóng rực cuồn cuộn, như lửa bùng dậy.
“Chẳng lẽ đây chính là dương khí sắp thổ ra?”
Ý niệm lóe lên, Lâm Giác kinh hoàng, chẳng dám phun ra.
Hắn vội vàng làm theo phương pháp trong sách, cưỡng ép kìm nén, chậm rãi thả lỏng tinh thần, đến khi hơi nóng kia tan biến, trở về nguyên vị trong thân thể.
“Phù...”
Hắn thở ra một hơi dài.
Quả thật có thể như vậy sao?
Phàm nhân chẳng cần tu hành cũng có thể thổ khí?
Đôi mắt Lâm Giác mở to, trong lòng kinh hãi khó tả.
Thí nghiệm này đã chứng thực những lời trong cổ thư, khiến hắn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.
Thế giới này, rốt cuộc huyền diệu đến nhường nào?
Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên động tĩnh.
Lâm Giác đi vài bước, kiểm tra lại khí huyết và tinh thần trong thân, thấy không khác biệt so với trước, mới mở cửa sổ nhìn ra.
Quả nhiên Uông gia ở Hoành thôn là kẻ biết giữ quy củ.
Có lẽ cảm thấy chỉ đưa cơm rượu như đã hứa buổi sáng thì quá sơ sài, nên lần này lại chuẩn bị thêm không ít lễ vật, hợp thành một phần lễ không hề mỏng trong mắt dân quê.
Quản gia chính mạch của Uông gia cũng tự mình đến, cùng với gã hạ nhân mà Lâm Giác lúc trước lầm tưởng là quản gia. Đại nương kinh ngạc, vội vàng ra nghênh tiếp.
Lâm Giác cũng bước ra. Vị quản gia chân chính kia vốn tinh ý, hàn huyên dăm câu với Lâm Giác và đại nương, sau đó đi thăm bệnh tình đại bá của hắn.
Hỏi đã mời vị đại phu nào, nghe nói là thân y kia thì gật đầu liên tục, khen y thuật cao minh.
lại bảo đem đơn thuốc ra cho xem, thoáng nhìn liền ước tính được chi phí, rồi lập tức rút ra mười lượng bạc, coi như thay mặt Uông lão thái gia thực hiện lời hứa.
Gã hạ nhân từng được Lâm Giác gọi nhầm là quản gia cũng giữ thiện cảm, kể lại phản ứng của Uông gia sau khi hắn rời đi, khiến Lâm Giác vốn bất an vì nhận lễ hậu trọng, giờ cũng nhẹ nhõm phần nào.
Trời sẩm tối, đối phương không lưu lại lâu, cáo từ rời đi.
Tính ra, một đêm ngủ lại từ đường, vốn chỉ đáng mười quan tiên, cuối cùng lại nhận được bốn mươi lượng bạc cùng không ít lễ vật.
Đối với một gia đình nông hộ, đây đã là một khoản tài phú to lớn.
Đại nương đem vải vóc cất kỹ, treo thịt hun khói lên cao, cá quế muối ướp đặt vào bếp, rượu ngon cũng cất gọn gàng. Còn những vật dụng liên quan đến Lâm Giác, ngoài đồ ăn Uông gia mang tới thì đều thu xếp ổn thỏa.
Măng khô ủ từ mùa đông năm ngoái được hâm với thịt ba chỉ, mỡ đỏ bóng loáng, hương thơm lan tỏa.
Măng tươi mới hái, giòn non, đem hầm cùng thịt muối, dân gian gọi là đao bản hương — một miếng kèm theo nước dùng liền khiến đầu lưỡi sinh hoa.
Đậu hũ đầu cá, cá tạp hầm mềm ngậy.
Kèm với nồi cơm trắng dẻo chắc, hạt gạo tơi xốp mà rõ ràng.
Đây hẳn là bữa cơm ngon nhất từ khi Lâm Giác đặt chân tới thế giới này.
Hắn chỉ lo ăn, nhất thời quên hết ưu phiền.
Có bạc trong tay để mua thuốc cho đại bá, bệnh tình tuy chưa thuyên giảm, nhưng lòng đã nhẹ đi đôi phần.
Thêm một bữa cơm no say, dưới ánh đèn lờ mờ, trong lòng cũng dấy lên một cảm giác an nhiên hưởng thụ.
Thì ra hạnh phúc vốn có thể giản đơn như thế.
Đại nương nhường hết phần thịt cho Lâm Giác cùng đường huynh, rồi lại khẽ thở dài:
“Bảo ngươi chuyên tâm đọc sách, ai ngờ cuối cùng lại phải dựa vào ngươi đổi lấy tiền. Nếu cha ngươi biết, e rằng sẽ trách mắng chúng ta.”
“Không đâu...”
Lâm Giác nuốt vội miếng cơm, đáp.
“Vị quản gia kia rất đáng tin. Hắn vừa nói, ít ngày nữa trong thành mở hội chùa, sẽ có vô số thương nhân tụ hội. Lái buôn, người hái thuốc đều có, thuốc men khi ấy sẽ rẻ hơn thường ngày. Dẫu chẳng tin hàng rong bán dạo, thì hiệu thuốc trong thành những ngày ấy cũng giảm giá.”
Đại nương gật gù:
“Thuốc trong nhà vẫn đủ cho cha của Lâm Khải uống vài hôm. Những kẻ bán rong thì thôi, ta cũng chẳng phân biệt thật giả. Đến lúc ấy, cứ vào Tế Thế Đường mua thuốc như lần trước, hy vọng quả thật có thể rẻ đi một chút.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận