Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Tiên Hiệp
  3. Chí Quái Thư (Dịch)
  4. Chương 3: Án Mạng Trong Từ Đường Uông Gia

Chí Quái Thư (Dịch)

  • 211 lượt xem
  • 788 chữ
  • 2025-05-09 09:59:12

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Hoành Thôn rất lớn, lại nằm ven sông.

Nhìn từ xa, một dải tường trắng ngói xanh kéo dài bất tận, soi bóng xuống mặt hồ lặng, hòa cùng núi non xanh nhạt tựa bức tranh thủy mặc.

Nhưng chớ vội coi thường thôn trang này.

Nơi đây, bất luận thương nhân phú hộ hay quan viên quyền quý, phần lớn đều dựng phủ đệ nơi quê nhà, chứ chẳng tụ cư trong thành.

Bởi thế, hầu như mỗi thôn trang chỉ một họ quần tụ, không lẫn huyết mạch khác, một thôn tức là một gia tộc khổng lồ, một tòa thành nhỏ. Người như Lâm Giác, mang họ lạ mà sống nhờ trong Thư Thôn, quả thật hiếm thấy.

Hoành Thôn là đất của Uông thị, gia tộc hiển hách, đến nay vẫn còn tộc nhân đương chức trong triều.

Người đời coi trọng hiếu đạo, tôn kính tổ tông, riêng từ đường Uông gia đã xây đến hơn hai mươi gian.

Một gian bản thủy từ, hai gian chủ chi từ, dưới còn phân chi từ, thậm chí từng hộ gia đình còn có gia từ riêng. Chuyện dị sự lần này, phát sinh ngay trong một gian chủ chi từ.

Sau một phen dò hỏi, Lâm Giác được dẫn đến một tòa đại viện, yết kiến Uông lão thái gia.

Đại sảnh rộng rãi, trên cao có giếng trời hứng ánh sáng, dưới đặt bể dưỡng huyền quy, bốn phía treo đối liễn trầm mặc. Chính tọa đặt theo thế “bình đông kính tây”.

Uông lão thái gia y phục hoa lệ, ngồi nghiêm chỉnh trên ghế thái sư, đôi mắt nhỏ như hạt đậu liếc nhìn Lâm Giác, cất giọng lạnh nhạt:

“Ngươi là con cháu nhà nào? Chuyện này kinh dị, sợ rằng dọa hỏng gan mật, e khó đền nổi.”

“Vãn bối đến từ Thư Thôn, họ Lâm.”

“Ồ… Lâm gia kia.”

“Vâng.”

“Khá to gan đấy.”

“Từ nhỏ đã quen như vậy.”

Lâm Giác tận lực giữ vẻ trấn định.

Dẫu xưa nay gan dạ, song hôm nay đặt chân nơi đất lạ, hiểu biết còn ít, lại nhớ đến những lời đồn ma quái mà thôn lão vẫn rỉ tai, trong lòng chẳng tránh khỏi thấp thỏm.

Mà thấp thỏm thường sinh từ điều chưa biết.

“Tuổi này, đọc sách cầu công danh mới là chính, chớ vì tiền tài hay một thời xúc động mà tự hủy thân thể.”

Uông lão thái gia khuyên răn.

“Vãn bối nguyện đi, xem như mở mang kiến văn.”

“Ngươi thật sự muốn đi?”

“Thật sự muốn đi.”

“Quả nhiên gan lớn. Vừa hay hôm nay cũng có người đồng hành cùng ngươi.”

Giọng lão ung dung, như thể việc từ đường xuất hiện dị tượng chẳng đáng bận tâm.

Trong mắt lão, chỉ là chút quái sự, chưa đến mức hiếm lạ kinh hãi.

“Ngươi đã dùng cơm tối chưa?”

“Bẩm lão tiên sinh, vẫn chưa.”

“Ngươi đã chịu giúp Uông gia, ta há dám chậm trễ. Muốn chuẩn bị thứ gì, cứ nói thẳng.”

“Nếu có binh khí, càng tốt.”

“Cho hắn một con dao phay.”

“Đa tạ lão tiên sinh.”

“Còn muốn gì nữa không?”

“Ban đêm giá lạnh, xin thêm chăn đệm.”

“Còn gì nữa?”

“Không cần thêm.”

“Giỏi cho tiểu tử nhà ngươi!”

Uông lão cười khẽ, phất tay, vừa sai hạ nhân vừa dặn: “Chuẩn bị chăn đệm, dọn cơm tối tại đây, rồi dẫn hắn đến từ đường.”

Quả đúng là đại tộc thư hương, quả nhiên chu tất.

Bữa tối là măng rừng hầm thịt muối.

Lâu lắm rồi Lâm Giác chưa được ăn bữa cơm ngon như thế.

Trong lúc dùng cơm, hắn cũng thấy người đồng hành mà lão nhắc tới: một đại hán râu ria xồm xoàm, thân mang hơi rượu, dáng vẻ tiều tụy, thoạt trông cũng là kẻ vì mười ngàn lượng thưởng mà đến.

Dẫu vậy, có thêm đồng bạn cũng khiến lòng hắn vơi đi nỗi bất an.

Chung quy, sợ hãi lớn nhất của con người là cô độc.

Sau bữa cơm, có người dẫn hai người bọn họ đến từ đường.

Đi ngang thôn xóm, khói bếp tỏa lên, ánh đèn vàng ấm.

“Đi thẳng phía trước là đến nơi.”

Lúc này, trời đã sẩm tối.

Bước chân gã hạ nhân rõ ràng chậm chạp, như chẳng muốn lại gần.

Tay cầm đèn dầu, tay chỉ về phía trước, giọng mang chút run: “Chính là lối này.”

Lâm Giác ngẩng đầu nhìn.

Trước mặt là một con hẻm hẹp dài, hai bên dựng tường chắn lửa cao ngất.

Tường vốn trắng, song trải qua năm tháng mưa gió, loang lổ đen xám, thêm phần lạnh lẽo.

Dưới ánh hoàng hôn mờ tối, con hẻm tuy ngắn mà khiến người ta có cảm giác hun hút vô cùng.

Hắn hít sâu một hơi.

Nghĩ đến lời đồn ma quái, lại nghĩ đến bệnh tình của đại bá nơi quê nhà, trong lòng dần kiên định. Quay sang quản gia, hắn nói dứt khoát:

“Ngươi chỉ cần đưa đến đây là đủ.”

 

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top