“Đức hạnh…”
“Ngũ khí…”
“An hồn chỉ pháp…”
Trong đầu Lâm Giác vẫn còn mơ mơ hồ hồ, những việc xảy ra đêm qua như nửa thực nửa hư, bàng hoàng như trong mộng.
Hắn chậm rãi bước ra khỏi giường, ôm lấy chăn nệm, kẹp vào sườn. Trên tay cầm đao bổ củi, tay kia xách ngọn đèn dầu, lặng lẽ đi về phía từ đường.
Buổi sớm tinh mơ, ánh dương còn chưa tỏ, phương đông chỉ vừa hửng trắng. Ngoài trời xanh thẳm, nhưng trong từ đường tối om, đất đá đen kịt, gạch ngói vụn vỡ ngổn ngang.
Thấp thoáng còn lưu lại vài dấu tích mờ nhạt — tựa như những thứ nam tử đêm qua bỏ lại. Song từ đường vốn trống rỗng, chẳng có gì cần mang đi, hắn cũng không tiện nấn ná, liền thẳng bước ra ngoài.
Bước chân có chút lơ lửng.
Dọc theo con hẻm nhỏ mà đi, chưa bao xa thì phía trước có một hộ dân mở cửa, một người đàn ông bước ra, nhìn hắn kinh ngạc, kêu lên:
“Hay cho tiểu tử! Ngươi thật sự ở trong đó suốt đêm sao?”
Lâm Giác ngẩn người, nghĩ một lát mới hiểu ra, hẳn là kẻ Uông gia phái tới giám sát. Hắn liền khẽ gật đầu:
“Coi như là vậy…”
“Đi thôi, thái gia muốn gặp ngươi.”
Người kia vươn tay lấy đồ trong tay hắn, rồi bảo hắn đi theo.
Trời mỗi lúc một sáng, ánh bình minh loang dần trên núi. Khi bọn họ trở lại đại viện Uông phủ, mặt trời đã ló dạng, hồng quang phủ khắp đất trời.
Trong chính sảnh, Uông lão thái gia đã dậy từ sớm, ngồi uy nghi trên ghế thái sư, ung dung uống trà.
Thấy người áo đen bẩm báo lại sự tình, rằng Lâm Giác quả thật đã ngủ qua đêm trong từ đường, lão nhân hơi kinh ngạc, đặt mắt nhìn hắn.
“Ngươi thực sự ở đó cả đêm sao?”
“Bẩm lão tiên sinh, vãn bối chưa từng rời đi.”
Dưới ánh mắt như có như không của lão thái gia, Lâm Giác chậm rãi trấn tĩnh lại, thoát khỏi cơn mơ hồ của đêm qua.
“Gã hán tử kia nửa đêm bỏ chạy, ngươi vì sao không chạy?”
“Vãn bối… không chạy.”
“Thật là nhìn lầm ngươi rồi!”
Lão nhân hừ nhẹ, đoạn cười nhạt: “Sao trông thần sắc ủ rũ vậy? Là cả đêm không ngủ, hay là bị thứ kia trong từ đường làm cho mê hoặc rồi?”
Rồi lão quay sang phân phó:
“Còn chưa rót trà cho khách sao?”
Một phụ nhân bước lên, dâng chén trà.
Lâm Giác đón lấy, vội tạ ơn, nhấp một ngụm. Hương vị thanh khiết, thoáng mùi cúc, làm tinh thần hắn chấn hẳn.
“Lão tiên sinh yên tâm. Vị kia đã rời đi vào sáng nay, từ đường về sau sẽ không còn quấy nhiễu nữa.”
“Rời đi?”
Lão nhân khẽ nhíu mày. “Vì sao? Nói rõ cho ta nghe!”
“Đêm qua…”
Lâm Giác liền kể lại mọi chuyện đã trải qua.
Lời hắn chậm rãi, rõ ràng, không chút giấu giếm.
Dần dần, người trong phủ kéo đến ngày một đông.
Con cháu có thân phận trong tộc, kẻ được sủng ái, đều tụ cả lại. Ngoài cửa cũng có người hiếu kỳ chen chúc, thò đầu lắng nghe.
Lâm Giác vẫn kiên nhẫn thuật lại từng chi tiết.
Không ai cắt ngang, chỉ có ánh mắt mở to, dõi theo từng lời hắn nói.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận