Ngoài Thiên Vũ đế quốc, chính là hoàng thất Vũ Văn gia!
Lạc Thanh Đồng siết chặt tấm Ám Vệ lệnh trong tay, trong đầu lóe lên từng mảnh ký ức.
Thì ra, thân thể này vốn có hôn ước với thiên chi kiêu tử của Thiên Vũ —— ngũ hoàng tử Vũ Văn Mặc!
Thiên Vũ là đế cấp siêu quốc, so với Đông Ly quốc chỉ là một hạ quốc nhỏ bé, quả thực một trời một vực. Đừng nói đến phủ Trấn Quốc hầu nho nhỏ, ngay cả quốc chủ Đông Ly cũng chẳng đáng được đặt ngang hàng.
Vậy mà không ai hiểu nổi, tại sao Vũ Văn Mặc lại định hôn cùng một nữ tử của hạ quốc như Lạc Thanh Đồng?
Ít ai biết, khi mới sinh ra, Vũ Văn Mặc chẳng khác gì một phế vật —— thân thể yếu nhược, hàn khí bẩm sinh, định sẵn cả đời không thể tu luyện.
Chính mẫu thân của nguyên chủ đã cứu hắn, rút đi căn bệnh trong cơ thể, khiến hắn từ phế nhân hóa thành kỳ tài, từ đó nhất phi trùng thiên, dương danh tứ hải.
Nhưng hoàng thất Vũ Văn lại báo đáp như thế nào?
Sau khi mẫu thân nàng mất tích, bọn họ liền muốn trở mặt, chối bỏ hôn ước. Đến hôm nay thậm chí còn mua chuộc Lạc Tâm Ngưng, mưu hại nàng, phế Đan điền, hủy đôi mắt, rồi vứt đi cho người làm nhục, phơi thây nơi cổng thành!
Chỉ bởi —— muốn hủy bỏ hôn ước này, hoàng thất Vũ Văn cần một cái cớ hoàn mỹ, không thể để Vũ Văn Mặc dính lấy nửa điểm tì vết.
Vậy có gì tiện hơn việc đẩy Lạc Thanh Đồng xuống vực sâu ô nhục?
Một khi nàng mất hết danh tiết và tu vi, thiên hạ sẽ chỉ mắng chửi nàng, tuyệt đối không ai dám chỉ trích Vũ Văn Mặc.
Dù sao, một nữ tử không còn danh dự, lại là phế nhân, sao xứng với thiên chi kiêu tử của đế quốc?
Lạc Thanh Đồng khẽ nhếch môi, nụ cười như vết máu loang.
“Hay lắm… Thật quá hay rồi.”
Thiên chi kiêu tử? Ha! Nàng sẽ cho bọn chúng biết —— cái gọi là thiên tài, ở trước mặt nàng, chẳng khác gì cỏ rác!
Đã lâu rồi, chưa từng có kẻ nào khiến nàng phấn khích đến vậy.
Lần cuối cùng… là khi nàng truy sát cả phó hội chủ cùng mấy vị đại cao thủ của công hội Sát giả dị năng giới. Khi ấy, nàng mất trọn một tháng, từng chút mài chết bọn chúng, cho đến khi toàn bộ hóa thành tro bụi.
Lần này cũng thế! Dù phải trả giá bao lâu, nàng cũng sẽ nghiền nát từng kẻ một!
Tính tình của Lạc Thanh Đồng vốn dĩ là như vậy —— tà mị, ngông cuồng, cực đoan.
Lạc Tâm Ngưng, hay cả hoàng thất Thiên Vũ, nàng chẳng quan tâm nguyên chủ đã từng ra sao. Nhưng đã rơi vào tay nàng, thì mọi nợ máu này, nàng sẽ tự mình tính toán rõ ràng!
Huống chi, bọn áo bạc kia truy sát nàng, lại còn khiến nàng đụng phải vị nam tử cường đại thần bí ở thánh tuyền. Khoản nợ ấy, đương nhiên nàng sẽ dồn hết lên đầu Lạc Tâm Ngưng và hoàng thất Thiên Vũ!
“Vút!”
Thu lại tấm lệnh bài, Lạc Thanh Đồng tung người trở lại ngọn cây cao, ánh mắt lạnh lùng quét qua sơn lâm mờ mịt.
Nơi đây —— Cửu Vu sơn. Hung hiểm khắp nơi, dị thú vô số, nhưng sản vật lại phong phú vô ngần.
Đôi mắt đã bị phế, dẫu có Huyết Đồng hỗ trợ thị giác, nhưng cũng bất tiện vô cùng.
Bởi lẽ, Đồng thị chỉ có hiệu lực trong phạm vi tinh thần lực bao phủ, ngoài đó liền vô dụng. Lâu dài mà vận hành, tinh thần tất hao tổn cực lớn.
Nếu là lúc toàn thịnh, nàng chẳng bận tâm. Nhưng thân thể này từ trước chưa từng rèn luyện tinh thần lực, giờ muốn duy trì lâu, thực sự quá mệt nhọc, lại không an toàn.
“Trước hết, phải tìm cách giải độc trong mắt đã…”
Ánh máu lóe lên trong hốc mắt mờ tối.
Mà Cửu Vu sơn —— chính là nơi tốt nhất để tìm được những thứ nàng cần.
(Hết chương)
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận