Trong lớp học ở Hoàng Lâm Các, thiếu nữ lẳng lặng ngồi trong góc cạnh cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn hoa mai nở rộ đầu tường.
Viện trưởng đã nhắc nhở vài lần nhưng chẳng có tác dụng. Mỗi lần hỏi tới, thiếu nữ luôn trả lời rất chính xác. Viện trưởng không biết làm sao, lại nghĩ, đứa bé này đã thông qua sát hạch của các thầy, nếu muốn ở nhà tự học cũng có thể, hơn nữa Phương Chính đã viết thư nói đứa bé này cực kỳ thông minh, sợ rằng đến Lễ Học Viện chỉ để lấy cái tiếng mà thôi. Huống hồ cũng sắp tới kỳ thi trước khi nghỉ đông rồi, không quản được nhiều như vậy. Viện trưởng chỉ kêu Như Ca chuyển chỗ ngồi, rồi không nói gì thêm nữa.
Vân Kiệt thấy chị được chuyển ngồi cạnh mình, nghiêng đầu tươi cười với nàng.
Như Ca vào Hoàng Lâm Các, vui mừng nhất chính là Vân Kiệt, theo ý Vân Kiệt, chị mình thông minh hơn mấy người kia nhiều. Vốn đã năn nỉ Như Ca vào đây, nhưng nàng không chịu, giờ vào rồi, bảo sao Vân Kiệt không vui mừng!
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Vân Kiệt, Như Ca bất đắc dĩ lắc đầu, em trai hình như quá ỷ lại mình. Nhưng vào Hoàng Lâm Các, quả thật có chỗ tốt, ít nhất thái độ của trên dưới Ngọc phủ đã thay đổi rất nhiều. Dạo này các phu nhân và di nương khác trong Ngọc gia, thậm chí một ít phu nhân nhà quan khác rối rít đến thỉnh giáo Liệt thị cách dạy con. Mặc dù không có bao nhiều người là thật lòng, nhưng ít nhất được người coi trọng không phải sao? Trong kinh thành, mẫu thân không thân quen ai, kết giao nhiều người cũng không phải không tốt.
Về phần cuộc thi trước kỳ nghỉ đông, Như Ca không quá lo lắng, trong cuộc thi tùy ý trả lời vừa đủ điểm qua. Vân Kiệt thì học hành chăm chỉ, đạt được hạng nhất. Vì thế, Ngọc Chính Hồng tăng tiều tiên hàng tháng cho Nhàn Nguyệt Các thêm một lượng bạc. Lão phu nhân cũng cho Liệt thị mấy món đồ trang sức loại tốt. Dĩ nhiên, lão phu nhân cho Liệt thị bao nhiêu, Giang thị cũng sẽ nghĩ cách khiến nhi tử Ngọc Như Long bòn rút từ lão phu nhân bấy nhiêu.
Mà Lý thị thì hận đến nghiến răng, vốn muốn nhìn Liệt thị và Giang thị đấu nhau đến chết, không ngờ, Giang thị không có việc gì, gặp hạn lại là mình. Nghĩ đến Ngọc Bảo Oánh còn đang bị cấm túc, Lý thị cảm thấy lửa giận bốc lên tận đầu. Tiếp theo nghe Ngọc Vân Kiệt đứng hạng nhất trong Hoàng Lâm Các, giận đến điên lên, chạy tới Phủ Viễn tướng quân, khóc lóc kể lể với anh trai và chị dâu một phen.
Lại nói, sáng sớm một ngày nào đó, tự nhiên Lý thị nổi hứng đi chào hỏi lão phu nhân, đang làm lễ thì ngã quỵ trên đất. Lão phu nhân thấy vậy, vội vàng kêu thầy thuốc tới khám. Khám xong, thầy thuốc phán Lý thị đã mang thai một tháng.
Đối với Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân mà nói đây là tin cực tốt. Năm nay Ngọc Chính Hồng đã hơn 50, vẫn tiếc nuối vì không có con trai trưởng, nay vợ cả mang thai, quả thật trời cao không phụ lòng người!
Từ ngày đó, Ngọc Chính Hồng sợ Lý thị tâm tình không vui sẽ ảnh hưởng đến thân thể và cái thai trong bụng, liền bỏ lệnh cấm túc với Ngọc Bảo Oánh, xin lão phu nhân giao quyền quản lý gia đình lại cho Lý thị. Một tháng thì có tới nửa tháng là ở trong phòng Lý thị.
Vì chuyện này, Giang thị bị thất sủng. Lão phu nhân hạ lệnh mỗi ngày Giang thị phải đi chào hỏi Lý thị. Giang thị mặc dù không muốn tí nào, nhưng đành chấp nhận, vì giờ lão phu nhân và lão gia xem cái thai trong bụng Lý thị như bảo vật quý giá.
Thời gian qua Lý thị bị chèn ép, rốt cuộc tới ngày được như ý, đuổi hết những thông phòng và tiểu thiếp trong phủ đi. Chẳng những giảm bớt một nửa người làm ở viện Giang thị và Liệt thị, cắt bớt tiền tiêu hàng tháng của hai viện này, mà còn bắt Thải Nguyệt Các và Nhàn Nguyệt Các phải chép trăm quyển kinh thư đưa đến chùa, nói là để cầu phúc cho con trai trưởng sắp ra đời.
Đối với những việc này lão phu nhân làm như không thấy, giờ trong mắt lão phu nhân không gì quan trọng bằng cháu đích tôn này cả.
Trong phòng sách nhỏ ở Nhàn Nguyệt Các, Như Ca cầm bút lông viết không ngừng, từng hàng kinh văn đẹp đẽ hiện ra, hết tờ này tới tờ khác. Thanh Nhi và Thanh Trúc đứng bên cạnh nhìn đến mê mẩn.
Kiếp trước, mỗi ngày Như Ca làm bạn với kim thư hơn 20 năm, rồi tại địa phủ trên trăm năm nữa, nên đã luyện được bản lĩnh nhìn qua rồi sẽ không quên, có thể nói là thuộc làu làu kinh Phật, không cần suy nghĩ, cứ vung bút lên là viết liên tục.
Khi mực trong nghiên đã thấy đáy, trăm quyển kinh thư cũng xong. Liệt thị mang theo hai tiểu nha hoàn đến, thấy vẻ sùng bái trong đôi mắt vừa to vừa tròn của Vân Kiệt, lắc đầu khẽ cười. Nhớ lại, lúc còn ở Phàn Thành, khi thầy Phương Chính hỏi Vân Kiệt, trên đời, người mà Vân Kiệt kính trọng ngưỡng mộ nhất là ai, Vân Kiệt đã trả lời là chị gái Ngọc Như Ca, giờ Liệt thị đã hiểu tại sao. Những năm gần đây, con gái đã chăm lo cho mình và Vân Kiệt tốt đến mức làm người ta cảm thấy chua xót.
“Mẫu thân đang nghĩ gì vậy?” Như Ca thấy Liệt thị nhìn thẫn thờ, để bút xuống, đi tới đỡ Liệt thị ngồi lên giường.
“Không biết mẹ cả có âm mưu gì mà bắt con phải tự mình đem kinh Phật đến Pháp Nguyên Tự ở ngoại thành, còn phải trai giới cầu phúc trong hai ngày. Nương rất lo lắng!” Liệt thị không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết Lý thị không tốt lành gì, nhưng lão phu nhân đã đồng ý, không thể không đi.
“Mẫu thân chớ lo lắng, không phải còn còn có hai tỷ tỷ đi cùng sao, chắc mẹ cả cũng không đến mức mặc kệ con ruột của mình đâu”, ngay cả Ngọc Bảo Oánh quen ăn sung mặc sướng cũng phải đi cầu phúc con trai cho trưởng, mình sao có thể từ chối! Nhớ lại hôm nay, ở trước mặt lão phu nhân, Ngọc Bảo Oánh biểu hiện rất ăn năn hối cải, nhưng khi nhìn mình thì mắt lộ hung ác. Như Ca đã biết, chuyến đi này sợ rằng không tránh khỏi khổ sở.
“Chỉ mong là vậy! Con dẫn Thanh Loan theo đi, đứa nhỏ này có chút võ công, nếu xảy ra chuyện cũng đỡ hơn.” Liệt thị vẫn cảm thấy nên đề phòng. Chuyện ở sau núi Lễ Học Viện lần trước làm Liệt thị nghĩ lại còn thấy sợ hãi.
“Dạ”, Thanh Loan là nô lệ Như Ca mua từ một tiểu thương nước ngoài vào 4 năm trước. Lúc ấy, Thanh Loan đang bị thương, sốt cao hôn mê, nên thành bệnh nhân đầu tiên của Như Ca, có chút võ công. Thấy Thanh Loan không nhà để về Như Ca bèn giữ lại làm hộ vệ. Thời gian trước còn ở Phàn Thành giải quyết một số chuyện, mới tới kinh thành hai hôm nay. Là trợ thủ đắc lực của nàng.
Liệt thị về phòng, trong phòng sách chỉ còn mình Như Ca, nhớ lại kiếp trước, nàng tới Ngọc phủ được hai năm thì Lý thị mới có thai, sao giờ sớm nhiều vậy, chẳng lẽ vì mình sống lại nên mọi chuyện thay đổi, hoặc là.....nghĩ đến một khả năng khác, Như Ca biến sắc, kêu Trúc Thanh vào, dặn dò một phen.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận