Liên tiếp mấy ngày, mọi người trong Ngọc phủ ai cũng bị dọa sợ, từ khi Văn thái y được mời đến Đông viện, tiếng gào thét như heo bị chọc tiết của Ngọc Giai Nhàn lại thỉnh thoảng truyền ra.
Một ngày, lúc Như Ca và Liệt thị đến chào hỏi lão phu nhân, vừa tới cửa đã thấy Ngọc Chính Hồng giận đùng đùng đi ra, bình thường cũng coi như có vài phần phong nhã, giờ trên trán đầy gân xanh, xem chừng rất tức giận.
Thấy ánh mắt nghi vấn của Ngọc Như Ca, lão phu nhân thở dài một cái, vẻ mặt hết sức không vui.
“Xưa nay ta biết Lý thị là kẻ không biết nhớ ơn, nhưng không ngờ lại đến mức này. Trước mặt Văn thái y khóc lóc than không có tiền, nói là trong phủ không chi tiền chữa bệnh cho chính nữ, ép mình phải về nương gia xin. Hừ! Không biết là ai đã lấy 4 lượng bạc. Hôm nay Hồng nhi vào triều, bị đại ca Lý thị kể khổ một trận. Chuyện trong phủ mà đi nói lung tung ra ngoài, không biết nghiệp chướng gì lại cưới về một chủ mẫu như vậy.”
Nghe vậy, Như Ca biết là Lý thị cố ý muốn làm Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân mất mặt, vì 20 vạn mà trở mặt, cũng quá nhanh chút.
Liệt thị nghe vậy rất nghi ngờ, Lý thị mặc dù là con vợ cả, nhưng nữ chủ nhân Lý phủ là mẹ kế của Lý thị, thêm nữa Phủ Viễn tướng quân cũng chắc chắn không có nhiều tiền như vậy.
“Có lẽ tỷ tỷ cũng không phải cố ý, nhưng hai 20 vạn lượng lận, không biết làm sao tỷ tỷ kiếm đủ?”
Giang di nương ngồi một bên, nghe vậy che miệng cười nói “Làm sao đủ 20 vạn lượng, tỷ tỷ chỉ mời lão thái y trị cho Giai Nhàn, còn về nha đầu Bảo Oánh phải xem số mệnh thế nào thôi. Thường ngày thấy tỷ tỷ cưng chiều Bảo Oánh hết mực, không ngờ.... ...”
“Ta vốn muốn cho thêm, bảo Thất ma ma qua đó hỏi xem rốt cuộc còn thiếu bao nhiêu, lại bị Lý thị đuổi về, tức chết ta!” giờ lão phu nhân không ưa nổi Lý thị, nếu không phải vì đứa bé trong bụng Lý thị, đã sớm trừng trị Lý thị một trận rồi.
“Bà nội chớ tức giận, nhị tỷ tỷ ở hiền sẽ được trời phật phù hộ. Nếu tổ mẫu tức giận đến thân thể thì chúng con cháu gây nghiệt rồi.” Như Ca xoay người lấy ra một cái bình nhỏ màu xanh tinh xảo từ trong khay Thanh Nhi đang bưng, đưa cho Thất ma ma.
“Đây là?” lão phu nhân nhìn cái bình thấy có khắc ba chữ ‘Dưỡng Thọ Hoàn’.
“Đây là loại thuốc mới ra của Dược Tiên Đường, nghe nói có thể làm cơ thể khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ, đặc biệt dâng lên cho tổ mẫu dùng”.
“Thiếp thân sau khi sinh Vân Kiệt, người cực kỳ yếu, thường xuyên cảm thấy không còn sức, sau khi dùng thuốc này mỗi ngày một viên, đã khỏe khoắn hơn nhiều, nếp nhăn nơi khóe mắt cũng không còn nữa”, Liệt thị biết phương thuốc của con gái cực kỳ tốt, nhịn không được phụ họa.
Lão phu nhân quan sát Liệt thị, quả nhiên hết sức rạng rỡ, không dùng son phấn vẫn xinh đẹp động lòng người, khó trách con trai gần đây thích ở chỗ Liệt thị. Dược Tiên Đường mới khai trương được 3 tháng đã nổi danh khắp kinh thành, lão phu nhân cũng nghe thấy. Sáng nay mới nghe nói, Dưỡng Thọ Hoàn này mỗi lần tung ra là bán không còn một viên, một chai nhỏ thế này mấy trăm lượng chứ chẳng chơi, Trịnh lão phu nhân đặt bình thuốc lên bàn, “Tứ nha đầu thật có lòng!”
“Thuốc này nghe nói rất đắt, tứ cô nương hào phóng thật, nếu có mối làm ăn tốt, nhớ nói cho thím với nha, dù sao cũng là người một nhà mà!” Hoàng thị lâu lâu mới đến thỉnh an lão phu nhân một lần, thấy vậy, cười nói.
Mọi người nghe xong, nghĩ một chai thuốc mấy trăm lượng họ chưa chắc dám bỏ tiền ra mua, vậy đủ biết Như Ca phải có bao nhiêu tiền, mới có thể ra tay hào phóng như vậy.
Lão phu nhân sớm biết Hoàng thị là con buôn thấy tiền liền sáng mắt, gõ gõ tẩu thuốc trên tay nói: “ Đó là Tứ nha đầu có hiếu, các ngươi tiền có không ít, nhưng đã bao giờ thấy tặng cho bà lão ta thứ gì lớn như vậy chưa!”
Nghe vậy, mọi người đều im lặng, tiền lúc nào mà chẳng thấy thiếu, tết nhất tặng quà là được rồi, bình thường ai dư đâu mà vung tiền làm gì.
Trên đường về Nhàn Nguyệt Các, Thanh nhi tức giận nói “Tiểu thư, vừa rồi Hoàng thị nói thật quái gở, làm như tiểu thư muốn kiếm tiền thì phải xin phép mụ ta vậy”.
Như Ca nghe vậy cười cười, Hoàng thị xuất thân từ nhà buôn, chồng chỉ là con thứ, cũng không phải con ruột của lão phu nhân, tất nhiên phải tự tính toán cho mình rồi.
Liệt thị không ưa Hoàng thị hám lợi, vừa định mở miệng, đã nghe thấy một tràng tiếng la như heo bị chọc tiết từ Đông viện truyền tới “A! Đau! Nhẹ tay, a!.....”
Liệt thị nhíu mày, nói: “La ghê quá, không biết Văn thái y trị cho đại tiểu thư thế nào.”
“Xương gãy vụn thì phải lấy hết ra, nắn lại khớp bị trật, loại đau đớn này không phải ai cũng chịu được!” thương thế của Ngọc Giai Nhàn như vậy, cho dù bảo vệ được tính mạng, thân thể cũng sẽ có chút khiếm khuyết.
“Cho nên nói, người nào làm ác ông trời đều biết hết, ở Pháp Nguyên Tự Ngọc Giai Nhàn tính kế hại con, liền gặp báo ứng. Thật may hôm đó con không có trong phòng, mới thoát được một kiếp!”.
Nghe mẹ cảm thán, Như Ca thấy Thanh Nhi lè lưỡi, biết Thanh Nhi nhất định là nghe được chuyện từ Thanh Loan, sau đó nói lộ cho mẹ rồi.
Bất quá, nếu Phủ Viễn tướng quân biết thủ hạ bắt nhầm người không thể bắt, chẳng biết sẽ có phản ứng thế nào đây. Dù nhìn bên ngoài Hầu phủ vẫn bình thường, nhưng hai ngày trước người Hầu phủ đến Pháp Nguyên Tự tra, tin chắc đã có người ‘vô tình’ nhắc tới chuyện hương mê trong phòng, khẳng định bắt đầu đi tìm Âu Dương Lâm rồi, không bao lâu sẽ tìm được thôi.
Sự thật đúng như Như Ca suy đoán. Không lâu sau đó, người trong kinh thành truyền tai nhau, đại công tử của phủ Kim Lăng Hầu, Âu Dương Thiệu trên đường trở về kinh thành, đã kết hợp với quan địa phương tìm được căn cứ của bọn cướp, mười mấy tên cướp bị giết ngay tại chỗ.
Nghe tin, Như Ca nhìn ánh trăng bên ngoài Nhàn Nguyệt Các, trong mắt chứa đầy suy tư, đau khổ, rốt cuộc người kia đã trở lại......
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận