Đám cưới Ngọc TĩnhNhã cực kỳ tai tiếng, xôn xao khắp kinh thành, để tránh bị ảnh hưởng không đáng, đến lúc tựu trường, Như Ca và Vân Kiệt liền xin viện trưởng Lễ Học Viện cho ở nhà tự học. Viện trưởng sau khi cân nhắc đã đồng ý, phái người đưa sách của Hoàng Lâm Các tới, nói mỗi tháng sẽ đến Ngọc phủ kiểm tra việc học, hai đứa không được lười biếng.
Không biết từ đâu mà Vân Kiệt nghe được ở phía Tây Bắc kinh thành có một tiệm sách tên là ‘Thư Hương Bách Thế’ bán sách cổ hiện nay khó kiếm. Vì vậy mới sáng sớm Vân Kiệt đã vội vàng lên xe ngựa chạy tới tiệm sách đó, kết quả không mang theo đủ bạc, trên đường trở về gặp được Như Ca thế là kéo nàng đi luôn.
Trên xe ngựa, Như Ca thấy Vân Kiệt giờ chỉ cao kém mình hai tấc, thì rất kinh ngạc. Chỉ mấy tháng ngắn ngủn, Vân Kiệt cao lên với tốc độ kinh người, trong thời gian ngắn đã cao gần một cái đầu, cơ thể con người quả nhiên có tiềm lực vô hạn.
“Tỷ, hôm nay đệ vội đi không mang đủ bạc, giờ quay lại hi vọng hai quyển sách đó chưa bị người khác mua mất”, vừa đến nơi, không kịp chờ xe dừng hẳn, Vân Kiệt đã vội nhảy xuống. Như Ca nhìn Vân Kiệt như đứa nhỏ, lắc đầu, ngân phiếu còn đang ở chỗ mình mà!
Vừa bước vào tiệm sách, Như Ca liền thấy ‘người quen’ đã mấy tháng không gặp.
“Âu Dương tiểu thư, sách ta đã bán cho vị tiểu thiếu gia này rồi, ngài đừng kì kèo nữa, vô ích thôi! Nói không còn chính là không còn!” ông chủ Lý bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ mắt lộ hung quang trước mặt.
“Ta mặc kệ, ta muốn quyển sách này, ta đã đáp ứng tặng cho người khác rồi, sao có thể thay đổi, hôm nay ngươi nhất định phải đưa ta, nếu không ta liền đập nát tiệm này.” Âu Dương Lâm vẫn không từ bỏ ý định.
Tiếp theo nghe một giọng nói cực kỳ trầm thấp: “Lý chưởng quỹ, ngươi bán sách này cho chúng ta đi,về phần vị tiểu công tử này, chúng ta sẽ tự bồi thường”.
“Âu Dương công tử, vậy ngài thương lượng với vị tiểu thiếu gia này đi, nếu được, lão mới có thể bán sách cho công tử”, ông chủ Lý đã quyết định, hai bên đều không thể đắc tội.
Âu Dương Thiệu vốn muốn mở miệng, đáng tiếc Vân Kiệt đã giành nói trước, “Hai quyển sách này ta đều rất thích, không nghĩ nhường lại.”
“Tỷ , bên này, đệ quên cầm ngân phiếu rồi.” thấy Như Ca ngoài cửa, Vân Kiệt quơ quơ sách trên tay, cười rạng rỡ. Như Ca mặc trang phục lụa mỏng thuần trắng, không trang điểm nhưng lại hết sức rực rỡ.
Nhìn thiếu nữ đang tới, Âu Dương Thiệu mừng rỡ, lại là nàng! Thiếu nữ xinh đẹp ở quán rượu nọ!
“Ngọc Như Ca, thì ra là ngươi!” Âu Dương Lâm cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ. Trong lòng Âu Dương Lâm, đáng hận nhất chính là Ngọc Như Ca, ngày đó nhất định nàng ta biết trong phòng có gì đó, mới cố ý nhường phòng cho mình, tiện nhân này đáng bị bầm thây vạn đoạn! Sau này nếu rơi vào tay mình, nhất định phải cho nàng ta nếm thử cảm giác bị người lăng nhục.
“Âu Dương công tử, Âu Dương tiểu thư”, xem ra Âu Dương Lâm khôi phục rất tốt, không nhìn ra chút thảm hại nào của hai tháng trước, chẳng qua các bắp thịt trên mặt không ngừng co giật kia chứng tỏ cảm xúc Âu Dương Lâm đang dao động không bình thường.
“Tiểu thư biết ta?” Âu Dương Thiệu không nhận thấy Âu Dương Lâm đang kích động, vì người đẹp biết mình là ai mà cõi lòng đầy vui sướng.
Âu Dương Thiệu mặc quần áo màu xanh ngọc, đai lưng cột lỏng loẹt, trên đó có khảm một viên ngọc, bên hông còn đeo ngọc như ý xanh biếc, nhìn khá sang trọng, lúc này trên mặt nở nụ cười tự cho là rất ấm áp, ánh mắt dịu dàng có hồn, khiến mấy thiếu nữ đứng bên cạnh mặt đầy ngưỡng mộ. Thấy tính cảnh này, Như Ca thầm cười nhạo, cố tình khoe mẽ! Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa!
Thấy ánh mắt mong đợi của hắn, Như Ca thản nhiên đáp, “Như Ca không biết công tử, chỉ nghe chưỡng quỹ kêu vậy thì gọi theo thôi.”
Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Âu Dương Thiệu có chút kinh ngạc, thiếu nữ này không phải thầm thương trộm nhớ mình sao. Đúng rồi, trước mặt nhiều người như vậy, nàng nhất định là đang làm bộ rụt rè.
“Ngọc Như Ca, sách kia, Kim Lăng Hầu phủ ta muốn, chẳng lẽ đồ của Kim Lăng Hầu phủ chúng ta ngươi cũng dám đoạt, mà ngay cả Thọ Vương phủ ngươi cũng không nể mặt.”
Âu Dương Lâm vẫn vênh váo hung hăng như trước, Như Ca cười lạnh, “Âu Dương tiểu thư là muốn lấy quyền đè người? Chẳng lẽ ở Đại Chu, muốn mua sách cũng phải so về thân phận?”
Nữ tử sau lưng Âu Dương Lâm nghe vậy, tiến lên kéo áo Âu Dương Lâm, “Lâm muội, quyển sách này đã là của người ta, hay là chúng ta đi thôi!”
Như Ca nhìn nữ tử sau lưng Âu Dương Lâm, sắc mặt tái nhợt, thở hổn hển, trên người mặc y phục màu quả hạnh, ngang hông mang túi thơm cỏ huân, liên hệ với những lời Âu Dương Lâm vừa nói, vị này chắc là người phủ Thọ Vương rồi. Người này hai má lúm đồng tiền, gương mặt u sầu, mang bệnh trong người, lớn tuổi hơn Âu Dương Lâm, nhất định là quận chúa Tâm Di thường ngày ở nhà dưỡng bệnh của phủ Thọ Vương.
Vị quận chúa này hiển nhiên là vô cùng muốn có quyển sách kia, nói là đi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm quyển sách trong tay Vân Kiệt.
Như Ca cầm lấy một quyển sách trên tay Vân Kiệt, giấy đã ố vàng, xem sơ qua thấy bên trong chỉ là một ít phương thuốc cổ để bồi bổ cơ thể, không có tác dụng gì với mình. Nàng bèn bước tới trước mặt ông chủ Lý, đưa sách ra, “Chưởng quỹ, quyển sách này chúng ta không cần, đệ ta lấy một quyển là được rồi, quyển này lão bán cho vị tiểu thư y phục màu hạnh kia đi.”
Nghe vậy, nữ tử vốn đang hơi thất vọng, liền trở nên vui sướng, ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười thân thiện của Như Ca, nụ cười kia còn chói mắt hơn sao trên trời, nhất thời lại quên nói lời cảm ơn.
“Tốt quá, quyển sách tiểu thiếu gia đang cầm giá 30 lượng.” ông chủ Lý nghe Như Ca chịu nhượng lại, dĩ nhiên là vui vẻ cả làng, vội vàng tính tiền.
“Ngọc tiểu thư hào phóng nhường sách, Thiệu mỗ xin cám ơn”, thấy Như Ca xoay người định đi, Âu Dương Thiệu vội vàng tiến lên nói.
“Quyển sách này nhường cho vị tiểu thư kia, Âu Dương công tử không cần cám ơn, Vân Kiệt chúng ta đi thôi”, ý là: ngươi làm điều thừa rồi!
Âu Dương Thiệu nhìn thiếu nữ đi xa, nụ cười dịu dàng trên mặt nháy mắt cứng lại. Nhất định là do ở đây nhiều người quá nên nàng giả bộ thẹn thùng, nhất định là vậy!
“Còn nhìn cái gì, mau trả tiền đi!” Âu Dương Lâm thấy Âu Dương Thiệu cứ si ngốc nhìn theo bóng lưng Như Ca liền hét lên.
Bị tiếng hét chói tai của Âu Dương Lâm gọi hồn về, mắt Âu Dượng Thiệu thoáng qua vẻ chán ghét, nhưng thấy bộ mặt không ngừng co giật của nàng ta, thì thầm cả kinh, vốn dẫn người ra ngoài giải sầu, ngàn vạn lần không được nửa đường phát điên nha! Âu Dương Thiệu vội vàng trả tiền, lập tức chạy về Hầu phủ.
Trên xe ngựa, Vân Kiệt có chút rầu rĩ không vui, Như Ca thấy vậy, sờ sờ đầu Vân Kiệt, “Sao vậy, không mua được quyển sách kia nên dỗi sao?”
“Tỷ, nếu như đệ cũng là một vương gia, có phải sẽ không ai có thể giành đồ với tỷ nữa không?” Vân Kiệt buồn buồn nói.
Nghe vậy, Như Ca lắc đầu một cái, đối diện với gương mặt non nớt của Vân Kiệt, nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo kia, “Vân Kiệt, cường quyền không thể đại biểu cho tất cả, tựa như hiện tại, chỉ cần tỷ thật sự muốn, tỷ sẽ dùng mọi biện pháp khiến không ai giành được. Quyển sách kia mặc dù quý, nhưng mà đối với tỷ không có tác dụng gì mấy, nên tỷ mới nhường. Thấy đệ quan tâm tỷ, tỷ rất vui mừng, nhưng mà sao lại mua sách dạy võ, chẳng lẽ đệ muốn bỏ văn theo võ à?”
Nghe vậy, Vân Kiệt vui vẻ nói, “Tỷ, học võ có thể giống như Thanh Loan bảo vệ tỷ..... Tỷ không phản đối chứ?”
Thấy vẻ mặt khẩn trương của Vân Kiệt, hình như chỉ cần mình không đồng ý, dù thích cũng sẽ không làm, Như Ca ấm áp trong lòng, “Tỷ vĩnh viễn đều ủng hộ đệ.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận