Hôm sau, lúc Như Ca tỉnh lại đã gần trưa, rửa mặt xong, thấy mọi người đang ở lầu dưới chờ mình, cảm thấy có chút xấu hổ. Đêm qua gặp ác mộng tỉnh lại, bỗng nhiên nghe được tiếng tiêu từ đâu truyền đến, đáng ra đêm hôm khuya khoắc lại thổi tiêu là quấy rầy giấc ngủ của người khác, nhưng nàng nghe được lại cảm thấy rất buồn ngủ, nhờ ngủ ngon mà giờ tinh thần vô cùng sảng khoái, thấy nhẹ cả người.
Ăn sáng xong, mọi người lần lượt ra xe. Nhớ ra trên xe còn Tuyết Lang, Ngọc Vân Kiệt vui vẻ kéo Như Ca đi trước, vậy mà lúc lên xe, lại không thấy Tuyết Lang đâu cả. Nếu không phải trên xe còn cái mâm không, tất cả mọi người đã nghĩ hôm qua chỉ là mơ.
Liệt thị vốn lo lắng thú hoang khó thuần phục, giờ thấy nó bỏ đi liền thờ phào nhẹ nhõm. Ngọc Vân Kiệt mặc dù có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã bị những con chim tước từ trong rừng bay ra hấp dẫn. Như Ca nhìn về phía khu rừng, khẽ hé đôi môi đỏ mọng, nếu là người có công lực cao, nhất định có thể nghe được lời nói chứa tức giận của nàng “Đồ vô ơn!”.
Dưới một gốc cổ thụ, Tuyết Lang và hai nam tử một mặc đồ đen, một mặc đồ xanh đang đứng, nhìn đám người Như Ca lên xe đi mất. Một lúc sau, nam tử áo đen thả tay nam tử áo xanh ra, xoay người mang theo Tuyết Lang đi. Tuyết Lang quay đầu lại nhìn nam tử áo xanh khịt khịt mũi tỏ vẻ kinh bỉ rồi biến mất cùng với chủ mình trong cánh rừng. Bỏ lại nam tử áo xanh tay cầm tiêu ngọc đứng đó, ảo não kêu oa oa.
Qua đoạn đường núi hiểm trở, phía trước đã là đường bằng. Trên đường lớn có vài chiếc xe ngựa chậm rãi đi. Càng về sau càng có nhiều xe ngựa, cuối cùng thì đông đến mức kẹt đường luôn.
Như Ca cũng không thèm để ý, thong thả lấy ra một bộ cờ bằng ngọc, đặt trên bàn gỗ tử đàn chơi với Liệt thị. Ngọc Vân Kiệt nhàm chán không có gì làm, được Như Ca dạy cách chơi cờ năm quân. Cờ năm quân đơn giản dễ hiểu, Thanh Nhi và Thanh Trúc thay phiên đánh với Vân Kiệt, càng đánh càng hưng phấn.
Liệt thị nhìn con gái, ngạc nhiên. Mặc dù sống trong gia đình theo nghiệp buôn bán, nhưng lúc nhỏ nhà giàu có, cha bà mời tất cả các thầy giỏi ở Vận Thành tới dạy, hơn nữa cha bà cũng là người phong nhã, nên khả năng đánh cờ của bà không dám nói là kỳ tài, cũng xem như rất tinh thông. Nên mặc dù cuối cùng là bà thắng, nhưng khả năng của con gái khiến bà kinh ngạc vô cùng, nhờ vậy mới phát hiện con gái đã khác xưa rất nhiều.
Người ta thường nói qua chơi cờ có thể hiểu được một con người. Nhìn cách chơi cờ của Như Ca, Liệt thị thấy được tính tình nhu nhược lúc còn bé của con gái hình như đã không còn nữa, giờ nó đã kiên cường hơn xưa rất nhiều.
Trời dần tối, đường cũng đã thông, xe ngựa lại tiếp tục đi.
Sau nửa canh giờ, đoàn xe đến được chỗ nhà trọ thì dừng lại, mọi người chuẩn bị xuống xe, chợt nghe một trận ồn ào.
“Tránh ra, tránh ra, biết đây là xe ngựa của ai không mà còn cản đường? Muốn mất đầu à.”
Nghe vậy, Thanh Nhi và Ngọc Vân Kiệt đang vui vẻ chơi ván cờ cuối đều xụ mặt xuống, vì nhận ra đây là tiếng mụ Hoa ma ma đáng ghét.
Mấy người còn lại rất kinh ngạc, tuy trên đường bị kẹt xe tốn thời gian một chút, nhưng xe ngựa đã bị nát vụn thì làm sao đám người Hoa ma ma lại đuổi kịp nhanh vậy. Vén rèm ra, thấy các xe ngựa khác nghe tiếng hô của Hoa thị đang dần dần tránh đường, nhường cho một chiếc xe ngựa sang trọng đi lên.
Hoa ma ma đang ngồi trong xe đó, vênh mặt sai khiến người khác, Thanh Nhi bĩu môi, tức giận nói với Như Ca “Tiểu thư, Hoa mập mạp đổi chiếc xe khác rồi. Bốn ngựa kéo, rèm xe thêu mẫu đơn thật lớn bằng tơ vàng, còn cắm cờ vàng nữa!”
Như Ca nhíu mày, ở Đại Chu, chỉ người trong hoàng thất, hầu vương mới có xe ngựa như vậy.... Thanh Nhi đang muốn kéo rèm lại, làm như không thấy, thì đã bị Hoa ma ma phát hiện.
Chợt nghe một tiếng rống to, “Xe ngựa phía trước đứng lại cho ta.”
Nghe vậy, đám người Phong Trì cau mày, xem ra tránh không khỏi rồi. Ngược lại Như Ca rất bình tĩnh, nếu bỏ đám người Hoa thị ở phía sau trở về Ngọc phủ một mình, sẽ bị rất nhiều đàm tiếu, chạm mặt ở đây lại hay hơn.
Lại nói, ngày đó Hoa ma ma thấy đoàn xe mẹ con Liệt thị đã đi xa, lệnh người làm Liệt phủ phải chuẩn bị xe ngựa mới, nhưng người làm Liệt phủ ngày thường được hưởng nhiều ân huệ từ mẹ con Liệt thị, thấy Hoa thị bất kính với chủ mình, nên không thèm làm, đóng cửa lại, mặc cho Hoa thị tức giận kêu gào thế nào cũng không quản. Hoa thị không còn cách nào khác đành dùng chiếc xe ngựa rách nát còn lại, lọc cọc đuổi theo.
Thường nói, nhà dột còn gặp mưa suốt đêm thật không sai, đang lọc cọc đi thì bỗng trời đất tối đen, mưa như trút nước, cuối cùng con ngựa già chịu không nổi nằm ngay đơ luôn, bọn người đó phải bán rẻ xe ngựa đi. Không muốn lết bộ đành thuê một chiếc xe bò, mà xe bò thì làm gì có mái che, suốt đường đi, nắng gắt chói chang, Hoa thị cứ như chảy cả mỡ ra, mệt muốn đứt hơi, thật may giữa đường gặp được xe của quý nhân xin đi nhờ, lúc này mới dễ thở hơn. Hoa thị theo Lý thị nhiều năm, đã bao giờ phải chịu khổ thế này đâu, thế nên hận mẹ con Liệt thị vô cùng. Hôm nay thấy xe ngựa của Liệt thị, chẳng khác gì gặp lại kẻ thù, hận đỏ cả mắt.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận