Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi (Dịch)
  4. Chương 9: Là thê hay thiếp?

Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi (Dịch)

  • 446 lượt xem
  • 1452 chữ
  • 2020-10-06 15:31:27

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Mẹ con Liệt thị quỳ một lúc lâu, vẫn không nghe lão phu nhân nói gì. Thấy vậy, Ngọc Chính Hồng lúng túng ho khan một tiếng.

“Đứng lên đi!” hồi lâu sau, Trịnh lão phu nhân mới nói.

“Tạ lão phu nhân”.

Một vị phụ nhân đầu cài trâm phượng nhìn Ngọc Vân Kiệt cười cười, đi tới dìu Vân Kiệt lên, đánh giá một phen, cười nói: “Lão phu nhân, người xem, thật đánh yêu!”. Nói xong, nhìn Lý thị, “Chúc mừng nhị tẩu, có thêm một tiểu thiếu gia đáng yêu.”

Lý thị thấy Ngọc Vân Kiệt thì rất vừa lòng, nói: “Thật là đứa bé ngoan. Mau tới đây, để mẫu thân nhìn một chút.”

Liệt thị vốn đang cực kỳ thấp thỏm, nghe vậy, càng hoảng sợ, rõ ràng là Lý thị muốn Vân Kiệt thành con thừa tự rồi. Mặt Liệt thị trở nên trắng bệch, cơ hồ xụi lơ vào người Như Ca.

Lý Toàn thấy nhưng không giúp gì được. Nghĩ, Lý thị cho ba mẹ con Như Ca trở lại, chẳng phải vì nguyên nhân này sao? Uyển phu nhân còn trẻ có thể sinh tiếp, dù để Vân Kiệt làm con thừa tự của Lý thị thì tình cảm mẹ con vẫn vậy mà.

“Mau tới bên mẫu thân con đi.”

“Lão gia....” Liệt thị kêu thất thanh, trong mắt tràn đầu khẩn cầu.

Nhưng Ngọc Chính Hồng không thèm để ý tới, lão đã tính toán hết rồi. Đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, làm con thừa tự để Lý thị giáo dưỡng, tương lai là con trai trưởng, có thầy dạy tốt, lại thêm nhà mẹ Lý thị làm hậu thuẫn, sẽ dễ dàng công thành danh toại. Cha Lý thị là tể tướng đại nhân, tuy đã xin nghỉ, nhưng trong triều vẫn còn chút uy tín, hơn nữa đại ca Lý thị là Phủ Viễn tướng quân, sắp xếp như vậy là hợp lý nhất.

“Mẫu thân, tỷ tỷ!” Ngọc Vân Kiệt đã 10 tuổi, không còn là đứa nhỏ ngốc, thấy sắc mặt Liệt thị không tốt, đẩy tay Hoàng thị ra. Xoay người trở lại bên cạnh Liệt thị và Như Ca, vẻ mặt cố chấp, những kẻ này đều là người xấu, muốn tách mình và mẹ ra.

Như Ca nhìn cảnh tượng trước mắt, nghĩ nếu là kiếp trước, vì để mình và mẹ được sống những ngày yên ổn, để Vân Kiệt có được cái danh con trai trưởng, đã giao em trai cho Lý thị. Nhưng sau đó thì sao, ngay khi Lý thị mang thai tiếp thì người đầu tiên mụ đối phó chính là Vân Kiệt, làm cho Vân Kiệt thân bại danh liệt rồi đuổi ra khỏi Ngọc gia, từ đó lưu lạc một mình bên ngoài, chịu nhiều đau khổ. Giờ, mình sao có thể giao em trai vào tay những người này nữa.

“Mẫu thân, nữ nhi nhất định không để đệ đệ rời khỏi chúng ta đâu.”

Đỡ Liệt thị dậy, Như Ca dắt Vân Kiệt tới quỳ trước mặt Ngọc Chính Hồng. Xuyên qua sa che mặt nhìn người cha xa lạ trước mắt, kiên định nói, “Phụ thân, con và Vân Kiệt chỉ có một mẫu thân, mẫu th chính là Liệt Vân Uyển, không có người thứ hai, xin phụ nhân thành toàn.”

Giang thị, mặc váy xanh lá, trang điểm kỹ lưỡng, đầu đầy châu ngọc trang sức, thấy Lý thị sầm mặt xuống, cười to nói, “Xem ra cái danh trưởng tử không phải ai cũng thích, người ta mẫu tử tình thâm, tỷ tỷ cần gì phải ép buộc!”

“Đứa nhỏ này, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, đệ đệ ngươi nếu làm con thừa tự của mẹ cả, sau này chính là trưởng tử, khác xa thứ tử đó! Ngươi là tỷ tỷ phải thay đệ đệ tính toán cho tốt.” Lưu thị khuyên nhủ.

“Phụ thân, Kiệt nhi tình nguyện làm con thứ.” thấy mẹ trầm mặc, chị thì nắm chặt tay mình, trên gương mặt non nớt của Ngọc Vân Kiệt tràn đầy kiên quyết.

“Thật có chí khí, ngươi có biết....” Ngọc Chính Hồng vốn định nói gì đó, lại bị Trịnh lão phu nhân cắt đứt.

“Được rồi, con nít không hiểu chuyện, các ngươi nghe làm gì”, lão phu nhân nhìn Liệt thị, cứng rắn nói, “Trưởng bối nói, ngươi phải nghe, là thiếp phải nghe lệnh của chủ mẫu, nghe nói ngươi đọc không ít sách vở, tam tòng tứ đức chắc biết! Phu quân ra lệnh, lúc nào cũng phải nghe”.

Liệt thị nghe vậy, lại thấy mấy người chung quanh không ngừng khuyên nhủ, chỉ có thể bất lực nhìn nữ nhi.

“Tổ mẫu, mẫu thân con không phải là thiếp!” Như Ca lấy ra một tờ giấy đỏ từ trong tay áo, mở ra cho đám người đó xem, trên đó viết ‘Đại Chu, mùng 9 tháng 6 năm 361, Ngọc Chính Hồng, tự Hiếu Lễ (nguyên quán Kinh thành, sinh vào giờ Thìn, ngày 11 tháng 7 năm 331) cưới Liệt Vân Uyển (nguyên quán Vận Thành, sinh vào giờ Hợi mồng 8 tháng 3 nămg 342) làm thê’.

Mấy người thấy vậy, nhất thời thất kinh, đây chính là hôn thư của Ngọc Chính Hồng và Liệt thị, trên đó còn có đại ấn của quan phủ. Hai chữ ‘làm thê’ cơ hồ khiến Trịnh lão phu nhân ngã ngửa, còn Lý thị thì tức muốn nổ mắt. “Ngọc Chính Hồng, ông được lắm!”

“Hôn thư này....” lúc biết mình đã có vợ, rõ ràng thấy Liệt thị đốt rồi mà.

“Ngày đó chỉ đốt cái bao của hôn thư thôi”, Liệt thị nhìn mảnh giấy trong tay Như Ca, mắt xẹt qua tia kinh ngạc, thấy vẻ mặt không thể tin của Ngọc Chính Hồng, bi thương nói không ra lời, “Lúc biết lão gia đã có chính thê, thiếp gần như tuyệt vọng, vậy mà lão gia nói vì quá yêu thiếp mới lừa gạt thiếp, nghĩ đến hai đứa nhỏ, thiếp mới tiếp tục chịu đựng tới giờ, không ngờ nay cả đứa nhỏ lão gia cũng muốn cướp”.

Nhìn nữ nhân đang đau lòng muốn chết trước mặt, Ngọc Chính Hồng cũng có chút áy náy, “Vân Uyển....”

“Lão gia, xem như thiếp cầu xin ngài, để hai đứa nhỏ lại bên thiếp, cho dù ở ngoài lay lắt cả đời, thiếp cũng không oán giận nửa câu.”

“Không được, Ngọc Chính Hồng, ông đã đồng ý để đứa nhỏ Vân Kiệt này làm con thừa tự của tôi”. Lý thị đang trong cơn giận dữ nào chịu đồng ý.

“Phụ thân, mẫu thân gả cho ngài với danh nghĩa là thê, giờ lại không phải, vốn đã không hợp tình, chẳng lẽ ngay cả chỗ dựa duy nhất là nhi tử mà phụ thân cũng muốn cướp đi.”

“Việc này....”

“Câm miệng hết cho ta”, Trịnh thị bóp trán, chỉ tay vào Ngọc Chính Hồng, quát to, “Ngươi quỳ xuống!”

Thấy lão phu nhân nổi giận, mấy người yên tĩnh lại, thân làm con Ngọc Chính Hồng cũng không dám cãi lời lão phu nhân, đành quỳ xuống, trong lòng rất ảo não, biết vậy đã không viết cái hôn thư này.

“Thật hoang đường, chuyện thú thê há là trò đùa”, Trịnh lão phu nhân nhìn Liệt thị, đanh giọng nói, “Hôn thư này, không có giá trị, con ta thân là đại thần trong triều, đã có thê thất, nếu không có hoàng thượng ban chỉ hoặc là bỏ thê, làm sao có thể thú thê thêm nữa. Ngươi an phận làm trắc phu nhân đi!”

Nghe vậy, Như Ca cười nhạt, tất cả đều giống như dự đoán. Ở Đại Chu, trừ khi là con riêng của tình nhân, còn nếu là đứa bé do tiểu thiếp sinh thì cũng có thể để mẫu thân nuôi dưỡng, hiện tại, an bài như thế là quá tốt rồi.

“Tạ lão phu nhân ban ơn!” vốn nghĩ không giữ được được con trai , giờ nghe vậy Liệt thị vui mừng mà khóc.

“Nương, con không đồng ý”, Lý thị phản đối.

“Chẳng lẽ ngươi muốn lão gia nhà ngươi vì chuyện tái thú thê mà ngồi đại lao sao?” lão phu nhân trừng Lý thị, “Hay là ngươi muốn bị đuổi về nhà!”

Nghe lão phu nhân nói vậy, Lý thị nhanh chóng im lặng, trong nhà dù mình là con vợ cả, nhưng cũng không được cưng chiều gì, nếu làm ầm lên không biết phải chịu bao nhiêu ghét bỏ, mà anh lớn lại đang ở xa, căn bản không rảnh bận tâm.... Nghĩ vậy, Lý thị chỉ có thể chịu đựng, nhìn hôn thư trong tay Như Ca hai mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.

Thấy Lý thị cuối cùng cũng chịu, Trịnh lão phu nhân hài lòng gật đầu. “Các ngươi đứng lên hết đi! Đất lạnh, đừng để sinh bệnh” nói đến đây, lão phu nhân nhìn Lưu thị, “Đi kêu bọn nhỏ tới đây gặp mặt một chút, chớ để người một nhà mà không biết mặt nhau.”

“Dạ” Lưu thị đi gọi người tới.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top