Ở ngã tư không xa, một dãy đèn xe sáng lên.
Một bóng người cao lớn chạy đến chỗ cô, giọng nói lo lắng.
"Lâm Khê!"
Lâm Khê mở to mắt,"Phó Kinh Nghiêu, sao anh... ?”
Người đàn ông kéo cô vào lòng, ôm chặt.
"Lâm Khê, cuối cùng anh đã tìm được em rồi."
Lâm Khê bị anh ôm chặt, ngây người vài giây mới tỉnh lại.
Đám mây đen biến mất khi Phó Kinh Nghiêu đến gần. Con mây nhỏ hay bắt nạt kẻ yếu, cô sẽ xử lý nó sớm thôi.
Người đàn ông tựa cằm lên vai cô, thấp giọng gọi tên cô.
"Lâm Khê."
"Ừ, tôi đây."
Lâm Khê vỗ nhẹ lên lưng anh,"Phó Kinh Nghiêu, anh đến thật đúng lúc, cứu tôi một mạng. "
Phó Kinh Nghiêu thấy cô bình an vô sự, thở phào nhẹ nhõm.
Anh buông tay, 'Muộn thế này rồi, em chạy vào rừng sâu làm gì?"
"Chuyện này dài lắm, về rồi tôi kể anh nghe." Lâm Khê hắt hơïi,"Hắt xì!"
Mây đen cứ đuổi theo cô, khiến cô bị mưa ướt đẫm, cả trong lẫn ngoài. Phó Kinh Nghiêu cởi áo khoác choàng lên người cô, giọng trầm xuống, "Trong xe có máy sưởi."
Lâm Khê muốn nói mình không lạnh, nhưng anh đã bước đi.
Cô hít hít mũi, bước theo.
Phó Kinh Nghiêu có giận không nhỉ?
Suốt đoạn đường, cả hai không nói lời nào.
Đến ngã rễ, một người đàn ông thấy họ trở về, lập tức mở cửa xe, kính cẩn nói,"Phó tổng."
Phó Kinh Nghiêu nhàn nhạt đáp, "Lái xe, về nhà."
"Dạ, Phó tổng."
Kỳ Văn Dã gật đầu, ánh mắt thoáng qua người phụ nữ bên cạnh, mắt lóe lên sự ngạc nhiên.
Áo khoác của Phó tổng lại khoác trên người cô ấy!
Cô ấy và Phó tổng rốt cuộc là quan hệ gì?
Lâm Khê cũng đang quan sát anh ta.
Người đàn ông mặc áo ba lỗ đen, đầu định, da màu đồng, cơ bắp rõ nét, hình xăm chiếm nửa cánh tay, trông không dễ dây vào, mang dáng vẻ dân xã hội.
Phó Kinh Nghiêu quay lại, Lâm Khê?”
"Ồ, tới đây.ˆ Lâm Khê thu lại ánh nhìn, chui vào ghế sau.
Phó Kinh Nghiêu lên xe chờ một lúc, người đàn ông bên ngoài vẫn chưa động đậy.
Anh lên tiếng nhắc, "Kỳ Văn Dã."
Trần Chiêu và Kỳ Văn Dã, hai trợ lý của anh, một người thông minh, một người giỏi võ.
Kỳ Văn Dã không nhịn được hỏi,"Phó tổng, cô ấy là..."
"Vợ tôi." Phó Kinh Nghiêu mặt không biểu cảm lườm anh ta,"Lái xe."
Kỳ Văn Dã nghe đến nửa câu đầu, mắt trợn tròn như chuông đồng.
Trời ạIl
Anh ta chỉ mới đi Châu Phi một chuyến, Phó tổng đã kết hôn rồi!
Đáng ghét Trân Chiêu không nói cho anh ta biết, làm anh ta vừa nãy dám nhìn chằm chằm vợ của Phó tổng.
Kỳ Văn Dã ngồi vào ghế lái, gượng gạo nặn ra một nụ cười thân thiện, Chào phu nhân, tôi là trợ lý kiêm vệ sĩ của Phó tổng, vừa rồi thất lễ."
Anh ta trông như đại ca xã hội đen, cười lên càng giống, biểu cảm vô cùng “thân thiện”.
Lâm Khê đáp: “Chào anh."
Kỳ Văn Dã còn muốn nói gì đó, bỗng cảm thấy sau gáy lạnh toát.
Anh ta ngậm miệng lái xe, ánh mắt không ngừng liếc về phía sau.
Hai người ngồi phía sau im lặng, bâu không khí có chút ngượng ngùng.
Phó Kinh Nghiêu không mở lời, lấy ra một hộp nhỏ đặt giữa hai người.
Lâm Khê mở ra xem, bên trong toàn là đồ ăn vặt cô thích, chocolate, bánh mì nhỏ, bánh ngọt các loại.
Cô xé một gói bánh mì nhỏ vị sữa, nhét vào miệng.
Phó Kinh Nghiêu mở nắp chai nước đưa cho cô, vẫn không nói gì.
Lâm Khê uống một ngụm nước, giơ gói bánh mì nhỏ lên hỏi người đàn ông bên cạnh.
"Anh ăn không?”
"Không cần."
Phó Kinh Nghiêu ngồi thẳng, mắt nhìn thẳng phía trước, đôi môi mím chặt thành một đường.
Khoảng cách giữa hai người rộng đến mức có thể đặt cả một Kỳ Văn Dã vào giữa.
Lâm Khê lặng lẽ dịch gần anh một chút, nhìn anh một lúc.
"Phó Kinh Nghiêu, anh giận à?”
Người đàn ông mặt vẫn lạnh lùng, "Không."
Lâm Khê rất chắc chắn rằng, anh thật sự đang giận.
CÔ giơ tay chọc vào mặt anh,"Nhăn cả trán rồi, còn nói không giận."
Phó Kinh Nghiêu lập tức cầm lấy tay cô, Lâm Khê, đừng nghịch."
"Tôi sai rồi, anh đừng giận."
Lâm Khê lấy một chiếc bánh nhỏ đưa đến miệng anh,"Ăn đồ ngọt sẽ thấy vui hơn, đừng giận nữa."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận