"Đúng đúng, là em."
Quý Hành rõ ràng rất vui mừng,"Chị đại, em tìm chị lâu lắm rồi, không ngờ chị lại bày quây ở phố cổ, trường của em gần đây, để em mời chị ăn cơm."
"Không cần." Lâm Khê liếc cậu ta một cái,"Thiếu niên, ấn đường cậu đen kịt, có thể gặp tai họa."
Thằng nhóc xui xẻo này không biết gặp phải chuyện gì, cả trán đầu đầy khí đen, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
"Không... Không phải chứ, lại nữa à.” Quý Hành nghe cô nói vậy, lòng đầy lo lắng,"Chị đại, chị đừng dọa em."
Lâm Khê lấy ra một chồng bùa bình an,"Một ngàn một lá, có lấy không?”
"Lấy, lấy chứ!"
Quý Hành đã từng thấy bản lĩnh của cô, muốn mua hết tất cả bùa vàng.
"Chị đại, cho em một trăm lá."
Lâm Khê lạnh nhạt nói: "Mỗi người có hạn, tối đa mười lá."
"Nhiều hơn cũng vô ích, nếu mười lá bùa bình an không chặn được, nghĩa là cậu mệnh vậy rồi, yên tâm đi đầu thai, kiếp sau cố gắng đầu thai vào chỗ tốt." Quý Hành run rẩy, vội vàng chuyển khoản mua mười lá.
"Chị đại, em có chết không?"
Lâm Khê lắc đầu,"Không, cùng lắm là gấy tay hoặc chân, dưỡng vài tháng là khỏi, đừng lo quá."
Quý Hành càng sợ hãi, Chị đại, cho em xin liên lạc, đến lúc đó chị nhất định phải đến cứu em, bao nhiêu tiên cũng được."
Lâm Khê nói: "Liên lạc thường không có ích, thật sự gặp chuyện cứ gọi tên tôi trên bùa bình an, tôi cảm nhận được thì sẽ đến."
Quý Hành không yên tâm, lì lợm xin kết bạn Wechat với chị đại.
Cậu ta vẫy tay, không nỡ nói: "Chị đại tạm biệt. " Lâm Khê trở về biệt thự, nhận được tin nhắn của Phó Kinh Nghiêu.
[Vú Ngô đã nấu xong và để thức ăn trên miếng giữ nhiệt. Em muốn ăn gì ngày mai, tôi sẽ nói với vú Ngô]
Lâm Khê nhìn vào ba món mặn và một món canh trên bàn, trả lời Phó Kinh Nghiêu.
[Ăn gì cũng được, nhờ vú Ngô nấu nhiều hơn]
[Khoảng bao nhiêu?]
[Mười món, hai nồi cơm]
Lâm Khê đợi rất lâu.
Phó Kinh Nghiêu trả lời một dấu [?]
Cô giải thích.
[Đám Tiểu Kim cũng phải ăn] Phó Kinh Nghiêu nhìn chằm chằm vào điện thoại rất lâu.
Tiểu Kim là ai?
Sáng hôm đó, câu đầu tiên Lâm Khê gọi là Tiểu Kim.
Tiểu Kim rốt cuộc là ai?
Và những người khác nữal
Trần Chiêu bên cạnh gọi: "Phó tổng, Phó tổng... "
Phó Kinh Nghiêu tỉnh lại,"Đẩy nhanh tốc độ ký hợp đồng, ba ngày sau về nước."
Trần Chiêu không hiểu.
Họ vừa mới đến hôm qua, dự định ở lại bảy ngày, sao lại đột nhiên rút ngắn thời gian, gần đây trong nước cũng không có chuyện gì lớn cần xử lý. Phó tổng rất khác thường, chắc chắn có chuyện.
Ở phía bên kia, Đế Cảnh Viên.
Lâm Khê nhìn vào điện thoại, Phó Kinh Nghiêu không nhắn thêm, cô thả ra năm người giấy nhỏ,"Tối nay các ngươi tự do rồi."
Tiểu Thổ hít một hơi thật sâu,"Cuối cùng cũng được ra ngoài. "
Tiểu Kim vẫy tay,"Mau ăn cơm trước đã."
Tiểu Mộc nói: "Không đủ đồ ăn, để em vào bếp xem, nấu thêm vài món.”
Tiểu Mộc mở tủ lạnh, kinh ngạc thốt lên,"ỒI! Chủ nhân, chúng ta phát tài rồi, nhiều đồ em chưa từng thấy." Lâm Khê nhắc nhở,"Chiên thêm trứng đi, đừng động vào các nguyên liệu khác."
Tiểu Mộc ôm ra một vỉ trứng, "Vâng, chủ nhân."
Sau bữa ăn, năm người giấy nhỏ chạy ra ngoài, tắm mình dưới ánh trăng.
Tiểu Mộc nhìn một mảnh đất lớn, hân hoan vỗ tay,"Chủ nhân, em có thể trồng rau không?"
Lâm Khê gật đầu,"Mai ta hỏi Phó Kinh Nghiêu rồi đi mua hạt giống."
Tiểu Mộc là tỉnh linh gỗ, rau quả nó trồng ra đều chứa linh khí, ngon hơn hẳn bình thường.
Lâm Khê muốn có một mảnh đất, là để trồng trọt. Tiểu Mộc vui mừng nhảy múa, "Chủ nhân, em yêu chủ nhân quá. "
Khu rừng cũ bị một trận hỏa hoạn thiêu rụi, Tiểu Mộc bị thương nặng, sau đó gặp được chủ nhân mới sống sót.
Tiểu Mộc chẳng có ước nguyện gì, chỉ thích trồng trọt.
Tiểu Thổ giơ tay,"Chủ nhân, em cũng muốn trồng."
Tiểu Thủy và Tiểu Hỏa cũng giơ tay,"Chủ nhân, chúng em cũng muốn."
Tiểu Thủy trừng mắt nhìn Tiểu Hỏa,"Ngươi không đốt cháy cây giống là tốt rồi, còn đòi trông?"
Tiểu Hỏa không chịu thua,"Ngươi không làm ngập cây giống là tốt rồi, còn đòi trồng?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận