Vệ Hải Dương nghe một loạt điều luật, thực sự như luật sư Hoàng nói, không có nạn nhân nào tố cáo, chỉ cần giáo dục là đủ.
"Tôi đã hiểu."
Anh ta lấy ra một quyển số tay tuyên truyền khoa học: "Lâm Khê, về đọc kỹ, dù tín ngưỡng tự do nhưng chúng ta phải tin vào khoa học."
Lâm Khê nhận lấy, ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."
Vệ Hải Dương nhìn hai người: "Đăng ký xong, có thể đưa em gái đi.”
Phó Kinh Nghiêu nghe từ "em gái” thấy không thoải mái.
Anh mấp máy môi, từng chữ một: "Lâm Khê không phải em gái tôi, cô ấy là vợ tôi. "
Vệ Hải Dương hơi ngạc nhiên: "Thì ra là vợ."
Hoàng Văn Xương bỗng nhiên trợn to mắt.
- Bà chủ!l
Phó tổng lại kết hôn rồi!!
Anh ta là người đầu tiên trong công ty biết được tin này.
Hoàng Văn Xương cuồng loạn lau mồ hôi, lén lút quan sát Lâm Khê.
Hóa ra Phó tổng thích kiểu người như vậy, thiếu nữ đam mê mê tín phong kiến. Không! Phải nói là thiếu nữ yêu thích văn hóa truyền thống.
"Luật sư Hoàng, đi thôi. "
Giọng nói lạnh lùng vang lên, Hoàng Văn Xương giật mình tỉnh lại, nhanh chóng đi theo.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Hoàng Văn Xương cười gượng hai tiếng,"Phó tổng, công ty còn việc, tôi xin phép về trước."
Phó Kinh Nghiêu khẽ gật đầu,"Luật sư Hoàng, vất vả cho anh rồi."
"Không vất vả, không vất vả."
Hoàng Văn Xương ôm tập tài liệu, chạy đi thật nhanh.
Đạo đức nghề nghiệp, khi Phó tổng và phu nhân Phó tổng ở đó, anh ta không thể làm cái bóng đèn.
Trên xe, Lâm Khê bỏ tập sách tuyên truyền khoa học vào túi, lấy ra đồng xu bắt đầu bói quẻ.
"Tôi muốn xem ai đã tố cáo tôi?"
Phó Kinh Nghiêu lặng lẽ nhìn cô, 'Cần giúp không?"
"Không cần, tôi tự giải quyết được.”
Quê hiện ra, Lâm Khê cười nhạt hai tiếng,"Phú Quý, đợi đấy cho tôi!"
Phó Kinh Nghiêu trâm giọng nói: "Em cứ làm đi, có chuyện gì đã có anh.”
"Ùm?"
Lâm Khê suy nghĩ một giây, mới hiểu ý anh. "Xã hội văn minh, không giết người không phóng hỏa, tôi không muốn vào đồn cảnh sát lần nữa."
Phó Kinh Nghiêu cười nhẹ, "Có luật sư Hoàng, không sao đâu."
Lâm Khê ngẩng đầu nhìn anh,"Cảm ơn anh, Phó Kinh Nghiêu."
Phó Kinh Nghiêu cúi mắt nhìn cô, đột nhiên nhớ đến nội dung cuốn sách tranh, đưa tay xoa đầu cô.
"Lâm Khê, không cần khách sáo với anh, chúng ta là người một nhà.”
Nghe thấy từ "người nhà," tim Lâm Khê lỡ một nhịp.
Sư phụ còn sống, ông ấy chưa từng nói, ngược lại nói cô lục thân duyên mỏng, đừng mong cầu duyên phận gia đình. Sư phụ luôn không có ở đạo quán, cô đã quen sống một mình, quen tự mình giải quyết mọi chuyện.
Phó Kinh Nghiêu là người duy nhất mà cô có thể nhờ cậy khi gặp chuyện.
Đám Tiểu Kim tuy tốt, nhưng không giống nhau.
Ở bên Phó Kinh Nghiêu và ở bên Tiểu Kim cảm giác không giống nhau.
Nhưng, hành động vừa rồi của Phó Kinh Nghiêu giống như đang xoa đầu chó.
Không đúng! Cô không phải là chó.
Bị hành động khôn lỏi của Phú Quý làm cho tức giận đến mất trí. Lâm Khê xoay chiếc vòng tay.
Phú Quý, đêm nay ông tiêu rồi!
Đức Đạo Đường.
Tiền Phú Quý trốn sau cánh cửa, ngó dài cổ ra ngoài nhìn.
Xe cảnh sát chạy qua, ông ta hơi chột dạ, tố cáo đồng nghiệp tuy không phạm pháp, nhưng về đạo đức thì bị người ta khinh bỉ.
Cô bé kia kiếm miếng cơm không dễ, ông ta lại trực tiếp hất đổ bát cơm của cô, hành động này có vẻ không tốt lắm.
Nhưng nghĩ lại, tuân thủ pháp luật là nghĩa vụ cơ bản của mỗi công dân.
Hồi đi học, thầy cô dạy gặp khó khăn thì tìm chú cảnh sát, ông ta không làm sai. Tiền Phú Quý vỗ vỗ ngực, cảm giác tội lỗi biến mất, ông ta đóng cửa về nhà.
Rút chìa khóa mở cửa, bên trong tối om.
Một cảm giác lạnh lẽo lạ thường tràn vào lòng, thân hình mập mạp của ông ta không khỏi run rẩy.
Tiền Phú Quý xoa xoa cánh tay, "Lạ thật, thời tiết bỗng dưng lạnh đi, phải đi tắm nước nóng rồi ngủ thôi."
Ông ta bật đèn, ánh sáng trắng đổ xuống sàn, những cơn gió lạnh len lỗi vào trong nhà, như thể có con thú hoang ẩn mình đâu đó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận