Tần Uyên hoảng hốt choàng tỉnh, vừa mở mắt ra đã liên tục khạc ra mấy ngụm nước biển.
Cổ họng bỏng rát, dạ dày quặn lên vị mặn chát, cả người rũ rượi, tiều tụy, ngã phịch xuống bãi cát.
Hắn quờ quạng tìm điếu thuốc để trấn tĩnh, nhưng hộp thuốc ướt nhẹp, thuốc lá hỏng sạch. Chỉ đành biết cười khổ, đưa tay ôm đầu, gắng vực lại tinh thần.
Vốn dĩ, hắn chỉ muốn đi chuyến du thuyền “an toàn tuyệt đối” kia để sang Úc.
Một người bạn cũ trong quân ngũ đã giới thiệu cho hắn một công việc, nghe nói lương cao đến năm mươi đô la một giờ.
Ban đầu hắn cũng muốn từ chối – vì nước Úc xa quá!
Nhưng hai năm xuất ngũ, hắn sống bơ vơ vô định, làm ăn thua lỗ, tiền bạc đội nón ra đi, đến bạn gái cũng chán, chê hắn vô dụng mà bỏ đi theo người khác. Nếu không bị dồn đến bước đường cùng này, hắn nào cam lòng trôi dạt tận trời Nam để kiếm sống?
Đi Úc làm việc, mục đích của hắn chỉ có một: vực dậy, rửa sạch nỗi nhục, khiến những kẻ từng coi thường hắn phải hối hận!
Thế mà giờ đây, đừng nói gì đến tiền – ngay cả cái mạng này cũng suýt chẳng giữ nổi.
Nhớ lại trận cuồng phong đêm qua, ngay cả một cựu binh như Tần Uyên cũng không khỏi rùng mình – nỗi sợ hãi ấy đến từ sự khiếp đảm trước uy lực của thiên nhiên.
Hắn nhớ mình khi ấy đang đứng trên boong tàu, ngậm điếu thuốc, hít gió biển, vừa ngắm những bóng dáng thiếu nữ đi ngang qua, vừa cảm thán đời đẹp biết bao.
Nhưng chỉ một cái ngoái đầu, sóng dữ cao hàng chục mét đã ập tới, nuốt chửng cả con tàu.
Cơn choáng váng ù tai khiến hắn không còn phân biệt được phương hướng, cả người bị nước biển quất lạnh buốt, tựa như tử thần đứng ngay trước mặt, vung lưỡi hái chờ đoạt mạng.
Boong tàu nghiêng ngả dữ dội, mắt hắn bị làn nước mặn làm nhòe, không mở nổi.
Theo bản năng sinh tồn, hắn quờ tay chộp được một sợi dây, nhưng trong lúc bị cuốn đi, đầu hắn va mạnh vào cột gỗ, ý thức tắt lịm đi.
Tỉnh lại thì đã nằm dài trên bãi cát này.
Hắn khẽ liếm môi, chỉ thấy môi khô nứt, cổ họng bỏng rát vì thiếu nước.
Gắng nuốt xuống ngụm nước bọt đắng nghét, hắn nhìn quanh: dấu tích cơn bão vẫn còn, ngoài khơi lềnh bềnh xác người.
Một thoáng rùng mình, trong lòng vừa khiếp sợ, vừa thầm may mắn: Ít nhất, hắn vẫn còn sống.
Nhưng cơ thể hắn đang kiệt quệ, mất nước nặng.
Nắng gắt như thiêu đốt khiến mí mắt hắn nặng trĩu, mở ra cũng chẳng nổi. Hắn lê bước trong mệt mỏi, cuối cùng cũng tìm được một khoảng râm mát rồi ngả người xuống.
Cơn đói cơn khát, mệt nhọc, đồng loạt ập tới, nghiền ép hắn đến mức còn tệ hơn cả những cuộc hành quân ba mươi cây số năm xưa.
Hắn gắng gượng chống chọi cơn buồn ngủ, không dám nhắm mắt — sau trận bão này, hắn sợ một khi khép mi, có lẽ sẽ vĩnh viễn không còn mở ra được nữa.
Nhưng thân thể nặng như chì, cơn mệt mỏi cuốn đến khiến, hắn dần dần thiếp đi.
Không rõ đã qua bao lâu, hắn mơ hồ nghe tiếng loạt xoạt.
Bản năng được rèn trong quân ngũ khiến hắn bừng tỉnh, toàn bộ cơn buồn ngủ tan biến.
“Cứu… cứu mạng… cứu tôi…”
Đó là tiếng phụ nữ, yếu ớt xen lẫn chút bất lực, rõ ràng chỉ người đã kiệt sức mới có thể kêu như thế.
Chẳng lẽ còn người sống sót?
Tần Uyên lập tức tỉnh táo.
Ánh nắng đã ngả về tây, có lẽ đã tầm bốn giờ.
Sau giấc ngủ ngắn, sức lực hắn cũng hồi phục lại phần nào.
Hắn gắng ngồi dậy, lần theo hướng phát ra tiếng kêu.
Đi dọc bờ cát, hắn thấy la liệt xác người, mảnh vỡ du thuyền, hành lý rải rác, những thân thể bị gỗ đâm xuyên…
Cảnh tượng kinh hoàng khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Dù từng là lính, nhưng hắn chưa từng đặt chân ra chiến trường; những cảnh tượng máu me thế này, trước giờ hắn chỉ thấy trên phim ảnh.
Nay đối diện thật, hắn chỉ thấy ghê tởm và buồn nôn.
Quay đi không dám nhìn lại, hắn bước tiếp.
Chẳng mấy chốc, phía sau một tảng đá ngầm, hắn thấy một cô gái đang khóc nức nở, mặt mũi đầy nước mắt.
Trước mặt cô là ba cái xác, khiến cô hoảng sợ đến mức chỉ dám ôm đầu, ngồi nguyên một chỗ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận