Tiếng bước chân của hắn khiến cô giật mình, ngẩng đầu lên. Trông thấy một gã quần áo rách rưới, người đầy cát như Tần Uyên, cô hoảng hốt tưởng, tưởng xác chết sống lại, liền òa khóc to hơn.
Cô toan chạy nhưng sức đã cạn, chỉ biết run rẩy khóc lóc.
Tần Uyên nhìn thấy vậy, chỉ biết buồn cười và bất lực.
Cả một ngày u ám vậy mà cuối cùng cũng có chuyện khiến hắn bật cười.
“Đừng khóc nữa. Tôi tên là Tần Uyên, cũng bị sóng đánh dạt vào đảo này thôi.”
Hắn khàn giọng giải thích.
Cô gái mở to mắt nhìn kỹ, thấy sau lưng hắn còn có bóng thì mới thở phào – quả thật đúng là người!
“Thế sao anh tới gần mà không lên tiếng gì hết vậy hả?”
Tần Uyên nghẹn lời. Cái lối suy nghĩ gì vậy trời?
Hắn đành giải thích: “Tôi nghe thấy tiếng cô khóc nên mới tới. Hiện tại trên đảo, ngoài tôi và cô ra thì chưa thấy thêm ai, còn tình hình thế nào thì tôi không dám chắc.”
Nói đoạn, mắt hắn sáng lên – cạnh xác chết kia có một chai nước suối!
Không kịp bận tâm đến ánh nhìn của cô gái, hắn vội giật lấy chai nước từ bàn tay cứng ngắc của người chết, ngửa cổ uống cạn.
“Khà… đã thật!”
Trong mắt cô gái, cảnh tượng ấy khiến toàn thân cô nổi da gà, chỉ thấy một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng.
Hắn… hắn vậy mà …dám lấy đồ từ xác chết?
Uống xong, thấy cô gái nhìn mình bằng ánh mắt khinh ghét, Tần Uyên cũng chẳng thèm bận tâm, tiếp tục lục soát thi thể.
Nhanh chóng, hắn tìm được một chiếc bật lửa, một chiếc đồng hồ và một sợi dây lưng.
Cô gái chịu không nổi, hét lên:
“Người chết rồi, sao anh còn lục lọi trên người họ vậy? Anh… anh là đồ biến thái à?”
Tần Uyên cau mày. Con nàng này không hiểu tình hình hiện tại hay sao?
Hắn lờ đi, tiếp tục nhặt đồ.
Cô ta lao tới, hất mấy món khỏi tay hắn.
“Người mất rồi, lẽ ra phải được an nghỉ, sao anh có thể làm vậy?”
Hắn thở dài.
Đúng là tiểu thư sống trong sung sướng, chưa từng bị đời vùi dập. Giờ đang mắc kẹt giữa hoang đảo, còn bận tâm đến mấy chuyện phù phiếm? Quan trọng nhất là phải sống sót!
“Xin lỗi, cô là tiểu thư quý tộc thì cứ giữ gìn lấy phép tắc của mình. Còn tôi, chỉ muốn sống sót. Không lấy những thứ này, e rằng tôi chẳng còn sống tới ngày mai.”
Dứt lời, hắn cúi xuống nhặt lại, nhét bật lửa với đồng hồ vào túi, còn sợi dây lưng thì vòng ngang hông cột chặt.
“Anh! Anh….Thật không thể nói lý được!”
Cô gái tức giận trừng mắt nhìn hắn, rồi quyết định không thèm giao tiếp với hắn nữa.
Đối với cô, Tần Uyên chẳng khác nào kẻ không thể chung đường.
Thấy yên ổn, Tần Uyên lại cúi xuống lục mấy cái xác, không ngờ lại tìm được một thanh socola.
Hắn liền bóc ra, nhai ngon lành, coi như lót dạ.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân vang lên.
Ban đầu hắn tưởng cô gái kia, nhưng nghe nặng nề, dồn dập, chắc chắn không chỉ có một người.
Hắn lập tức quay đầu lại.
Đi đầu chính là thuyền trưởng – lúc lên tàu hắn từng gặp qua.
Đi cạnh là thủy thủ và một nữ tiếp viên, phía sau theo sát bảy tám người kẻ ăn mặc xa hoa, vàng bạc đầy người, tuy dính ít nước biển nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn.
Tần Uyên nhìn thoáng qua liền hiểu ngay:
Đám nhà giàu này cùng tên thuyền trưởng khốn kiếp kia chắc chắn đã ngửi thấy mùi bão, nên sớm lén chuồn đi bằng xuồng cứu sinh!
Lửa giận trong lòng hắn bùng lên:
Một con tàu đâu chỉ có một chiếc xuồng cứu hộ!
Nếu thuyền trưởng báo trước, thì hàng trăm sinh mạng trên du thuyền đâu đến nỗi phải chôn vùi ngoài biển?
Chỉ vì tư lợi, mà để cả con tàu làm vật bồi táng cho chúng!
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận