Tại trường học
Nhìn hai chị hai em bọn họ được một chiếc xe Mercedes - Maybach đưa đi, phía sau, đám người Lưu Giai cũng không rời đi mà bắt đàu bàn tán.
"Nhìn xem, xe nhà Tô Bối không phải dạng vừa nha, là phiên bản giới hạn đấy, còn có vệ sĩ theo sau nữa". Lưu Giai vuốt cằm nói.
"Công nhận xe xịn thật. Cơ mà rốt cuộc bọn họ là con nhà ai? Để tớ về điều tra thử, thành phố B làm gì có gia tộc nào họ Tô."
"Có khi là từ thành phố khác tới thành phố B? Hoặc là mới từ nước ngoài trở vê?"
"Không giống, cũng không nghe nói gần đây có gia tộc nào hoặc tập đoàn nào mới chuyển đến thành phố B."
Có thể trở thành học sinh tại trường trung học Duy Minh, không phải dân nhà giàu cũng là con ông cháu cha.
Dù cho vẫn còn nhỏ, nhưng đám con đại gia này cũng hiểu biết chút ít đối với vài chuyện trong giới, ai là con nhà ai, bình thường mọi người không nói nhưng trong lòng đều ngầm hiểu hết.
Đương nhiên, vẫn còn có một trường hợp khác.
"Nhà giàu mới nổi chứ sao." Trần Tử An xen vào một câu.
Có vài gia đình mới phất lên vì muốn chen chân vào giới thượng lưu, cũng sẽ bỏ ra một đống tiền để đưa con mình tới học †rường này.
Trân Tử An vừa dứt lời, đám người chung quanh lập tức quay lại nhìn hắn.
"Há, thiệt hay xạo, cậu nghe ai nói?" Đám người kia kinh ngạc hỏi.
Trong ngôi trường này, đám con nhà giàu mới nổi không được hoan nghênh chào đón.
Có điều mỗi người đều có địa vị nhất định trong giới thượng lưu này rồi, còn nhóm người nhà giàu mới nổi đó chắc chắn sẽ ra sức che giấu thân phận "nhà giàu mới nổi" của mình.
"Tớ nghe mấy đứa nữ sinh khác nói đó."
"Thôi dẹp, mấy nhỏ đấy ngày nào cũng thích nhiều chuyện chém gió, lời mà tụi nó nói, cậu cũng tin sao?"
"Không phải vậy đâu. Chuyện này được lan truyền khắp trường rồi, ai ai cũng biết hết á."
"Cái lùm mía, ai đồn? Không sợ nghiệp quật sao?", Lưu Giai nói, nhìn về phía Đỗ Nhất Minh: "Chắc không phải là nữ thần Nhân Nhân, vì yêu sinh hận, do đó làm ra chuyện này?”
"Cút! Hoàng Nhân Nhân không phải loại người này, với lại, chuyện này cũng đâu phải xấu xa gì. Nếu không có lửa làm sao có khói, có khi nhà bọn Tô Bối thật sự là nhà giàu mới nổi thì sao?"
"Tớ vẫn cảm thấy chả giống vậy tí nào."
"Giống hay không giống, cậu nói là được à? Vậy cậu thử nói xem có gia tộc nào họ Tô?"
Lưu Giai: ...
Từ Dương Dương: “Có chút đạo lý."
Trần Tử An: "Anh hùng sở kiến lược đồng." (Ý là: Bố mày cũng nghĩ vậy đó. )
Tạ Dân Hiên: "Một đám ngu xuẩn."
Liếc nhìn bốn người bên cạnh giống như những kẻ đần, Tạ Dân Hiên lười nhác cười một cái mặc kệ mấy người, rồi lên xe nhà mình rời đi.
Ngày hôm đó, người đàn ông đưa bọn Tô Bối đến kiểm tra đầu vào, cậu biết hắn ta là ai - Trần Đức, trợ lý riêng của Tần tiên sinh.
Đối với chuyện này, Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo, hai người trong cuộc này lại hoàn toàn chẳng biết gì.
Trong lúc đám người Từ Dương Dương tốn nước miếng bàn tán xôn xao cả buổi trước cổng trường, hai chị em Tô Bối đã đi thẳng một mạch về tới Cảnh Viên.
Tại thời điểm nhìn thấy Trần Đức đang ở trong biệt thự này, Tô Bối hơi kinh ngạc.
"Sao hôm nay chú Trần tới sớm vậy? Công việc thư thả hơn rồi sao? Hay là ba ba ở bên kia xảy ra chuyện gì?" Không loại bỏ khả năng cuối cùng, Tô Bối lập tức trở nên căng thẳng. "Tần tiên sinh ở bên kia không gặp chuyện gì cả, chú tới là muốn nói với các cháu, Tần tiên sinh khoảng 10 ngày nữa sẽ quay về." - Trần Đức vừa cười vừa nói.
"Thật ạ?U"
Mặc dù không có thật sự mong chờ được gặp mặt Tần Thiệu đến mức đó, nhưng mà nghe được Tần Thiệu sắp trở về, Tô Bối quả thật rất vui.
"Nói thế nghĩa là chuyện bên kia ba đã giải quyết xong xuôi cả rồi ạ?"
"Đúng vậy, mọi phiền phức đều đã được giải quyết, giải quyết cho xong vài việc, ông chủ sẽ quay về."
"Ba cháu vẫn khoẻ mạnh? Không gặp chuyện gì ngoài ý muốn? Cũng không có bị thương tích gì đúng không ạ?"
Trân Đức: "..."
Tại sao Tô Bối luôn cho rằng ba của cô chắc chắn có thể bị thương hoặc gặp chuyện ngoài ý muốn?
Trần Đức trong đầu thầm nghĩ nên tìm thời điểm thích hợp, cùng hai đứa trẻ này nói chuyện một chút: Thế giới này mặc dù không phải tuyệt đối an toàn, nhưng cũng không phải đáng sợ đến mức như hai chị em bọn họ tưởng tượng.
Chưa kể, ba của bọn họ, ông chủ Tần, là người mà không kẻ nào muốn dây vào.
Trần Đức xoa đầu Tô Bối: "Yên tâm đi, ông chủ vẫn ổn, không gặp chuyện gì ngoài ý muốn."
"Hôm nay chú tới đây còn có chuyện khác muốn nói với các cháu."
"Chuyện gì ạ?"
Tô Bối thấy Trần Đức đột ngột trở nên nghiêm túc hơn.
"Chuyện là thế này, mẹ đẻ của Tần tiên sinh vẫn còn sống. Thời gian trước, bà ấy ở nước ngoài, nhưng bây giờ muốn lập tức trở về vào tuần sau. Bà ấy sẽ ở lại đây với hai cháu một thời gian..." Trần Đức kể lại tình hình của bà nội cho chị em hai người bọn họ nghe.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận