Xe của Tần Gia đã gần đến nơi rồi.
Lúc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo đi ra khỏi trường, hai người cũng không nhận ra được rằng chiếc xe mọi ngày đón họ hôm nay có chút khác biệt.
Cho đến khi nhìn thấy Trần Đức đang ngồi ở ghế phụ lái, Tô Bối liền có chút ngạc nhiên.
"Chú Trần, hôm nay chú đến đón cháu với Tiểu Bảo sao?" Tô Bối hỏi.
Nghe thấy vậy, Trần Đức theo phản xạ nhìn nhìn ra phía sau, thâm nghĩ hai đứa trẻ này vẫn không biết người hôm nay đến đây đón chúng không chỉ có hắn mà còn có Tần tiên sinh.
"Đúng vậy, hôm nay đặc biệt đến đón các cháu." Trần Đức nhịn cười, nói với hai đứa trẻ Tô Bối.
Tô Bối: '?"
Trước đó Trân Đức cũng từng đến trường đón bọn trẻ hai lần, một lần là ngày Tần Thiệu xảy ra chuyện đó, một lần là tưởng lão phu nhân sắp đến, hôm nay lại là vì chuyện gì đây?
Không đợi Tô Bối lên tiếng hỏi, Trần Đức đã mỉm cười gọi hai đứa trẻ lên xe.
"Mau lên xe đi." Tiên sinh hẳn là đã đợi các cháu đến hơn một tiếng rồi.
"Vâng ạ!"
Tô Bối không hỏi thêm nữa, mở cửa xe trèo lên xe.
Kết quả là Tô Bối vừa mở cửa xe đã nhìn thấy Tần Tiên sinh đang ngồi ở trên xe.
Tô Bối: II
Do quá kinh ngạc, không kịp suy nghĩ, miệng của Tô Bối chỉ kịp thốt ra một câu: "Tần Thiệu!"
Trần Đức: "..."
Đã nhiều năm rồi chưa từng nghe thấy có người gọi dám gọi trực tiếp tên thật của tiên sinh? Lần này còn bị con gái rượu của mình gọi như vậy.
Tần Thiệu: ..."
Tần tiên sinh không nói gì, có điều hình như đã hơi chau mày rồi.
-Không biết gọi "ba" sao?
"Lên xe đi."
"Dạ vâng." Nghe thấy Tần Thiệu không hề cao giọng, Tô Bối cũng không biết đối phương liệu có tức giận không, lo lắng vội vàng kéo Tô Tiểu Bảo lên xe.
Chỉ là lúc hai đứa trẻ lên xe, Tô Tiểu Bảo liếc Tần Thiệu một cái, giống như đang phòng vệ cái gì đó, kéo Tô Bối lùi ra phía sau mình một bước, tự cậu bé bước lên trước, ngồi ngăn giữa Tần Thiệu với Tô Bối.
"À đúng rồi, ba ba?" Ánh mắt của Tô Bối xuyên qua Tô Tiểu Bảo thận trọng nhìn về phía Tần Thiệu, khế lên tiếng.
"Có chuyện gì?"
"Vết thương của ba đã đỡ chưa? Còn đau lắm không?"
"Đỡ rồi, không nghiêm trọng nữa." Tần Thiệu vẫn giống như trong cuộc điện thoại ngày hôm đó, trả lời câu hỏi của Tô Bối.
"Vậy thì tốt." Thương thế của Tần Thiệu không nghiêm trọng, không cần nằm trên giường bệnh đến nửa năm nữa, vậy thì nam chính cũng sẽ không có cơ hội gây chuyện nữa, kết cục nhà bọn họ bị phá sản phải lưu lạc đầu đường xó chợ cũng được kéo dài thời gian thêm.
Nhìn niềm vui không giấu nổi trên nét mặt của cô bé một cái, Tần tiên sinh không nói gì, có điều nét mặt rõ ràng là đã nhu hòa hơn rất nhiều rồi.
So với lúc hắn rời đi, hai đứa trẻ này đã hồng hào hơn nhiều rồi, đặc biệt là Tô Bối.
Giờ nhìn cô bé, quả là rất xinh đẹp.
"Về nhà thôi."
"Vâng."
Nhìn xe của nhà Tô Bối rời đi, đám người Lưu Giai còn đang đứng xếp hàng ở cổng trường đợi tài xế nhà mình đến đón bỗng nhiên mở to mắt, túm lấy Trân Tử An đang đứng ở bên cạnh đó.
Trân Tử An: "Lưu Giai cậu làm cái gì vậy! Tớ bị cậu túm một cái, suýt nữa thì ngã sấp mặt rồi!" Lưu Giai: "Đó là do cậu yếu, mau nhìn xem, có phải xe mà hôm nay bọn Tô Tiểu Bảo ngồi lại đổi rồi không."
Trần Tử An: "Đổi rồi, không nhìn thấy biển số xe cũng khác rồi sao... WTFI Khủng thật, năm số 7!"
Lưu Giai: "Cậu nhìn biển số xe kìa."
Cái trước đó màu bạc, cái hôm nay là màu vàng kim.
"Cái xe đó có lẽ bản giới hạn cực hiếm nha!" Kiểu dáng này cậu chỉ từng nhìn thấy trên tờ báo đưa tin nào đó trước đây thôi.
"Rốt cuộc là kẻ ngớ ngẩn nào nói nhà Tô Bối là nhà giàu mới nổi hả?" Trần Tử An bắt bẻ.
Nhà giàu mới nổi mà có thể ngồi trên loại xe như vậy sao? Chưa bàn đến loại xe bản giới hạn này cả thế giới chỉ có mấy chiếc thôi, chỉ riêng cái biển số năm số 7 kia thôi, cũng không phải là người có thân phận bình thường có thể làm được đâu.
Lưu Giai cũng chau mày.
Mặc dù hôm đó Tô Bối chính miệng mình nói ra không phải là nhà giàu mới nổi, hơn nữa số vé bầu của Tô Bối cũng đã áp đảo Tống Tâm Di, thế nhưng trong diễn đàn của trường, vẫn không thôi những lời bàn tán về việc "Tô Bối con nhà giàu mới nổi".
"Có lẽ là do đám fans cuồng của Tống Tâm Di cố tình vu khống chăng." Vừa rồi cậu thật sự muốt hét to một tiếng, để cho người khác nhìn cho rõ: Xe mà nhà giàu mới nổi đi là như vậy sao?
Trên xe.
Tần thiệu không nói chuyện.
Còn Tô Bối sau khi hỏi thăm tình hình sức khỏe của Tần Thiệu, nhất thời cũng không tìm được chuyện gì để nói với đối phương, đành thu lại ánh nhìn, lặng yên ngồi bên cạnh Tô Tiểu Bảo.
Còn về Tô Tiểu Bảo: Cậu bé vốn vẫn chưa quen với người cha mới của mình, dù sao chỉ mới gặp nhau hai lần mà thôi, do đó không có gì để nói với nhau cả.
Bầu không khí có chút xấu hổ, không ai lên tiếng trước cả.
Trân Đức lặng lẽ nhìn về phía đằng sau.
Trước đó lúc ở trên xe, Tần tiên sinh còn chủ động hỏi về tình hình của hai đứa trẻ, nhưng giờ này lại không nói câu nào.
Trong lòng Trần Đức nghĩ rằng, Tần tiên sinh có lẽ là do chưa từng ở chung với hai đứa trẻ Tô Bối và Tiểu Bảo, vì vậy lúc gặp mặt rồi, ngược lại lại không biết nên đối đãi với hai đứa trẻ này thế nào.
Tần tiên vốn là rất ít nói kèm theo khuôn mặt nghiêm túc, chứ thật sự thì tính tình không đến mức quá lạnh lùng.
Chỉ là nhìn thấy hai đứa trẻ ban đầu vốn rất hoạt bát, giờ này đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh tiên sinh lại không hề nói một lời nào, Trần Đức có chút không đành lòng.
"Chuyện bỏ phiếu ở trường học, có phải là Tiểu Bối sắp đứng thứ nhất rồi?" Trần Đức ho khan một tiếng, chủ động hỏi tình hình của vụ "bỏ phiếu bình chọn hoa khôi trường" ở trong trường đó.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận