Tô Bối vừa mới đến trường học thì đã bị mời lên văn phòng để nói chuyện.
Đồng thời người được gọi lên còn có mấy người Chu Hồng Mai bị những học sinh khác tận mắt chứng kiến "tố giác" đã tham gia vào vụ bạo hành trường học ngày hôm đó.
"Trường học là nơi để dạy dỗ các cô cậu cách làm người, không phải là nơi để cho các cô cậu đánh nhau gây chuyện!"
Mấy người vừa mới bước tới văn phòng của nhà trường thì đã được chào đón bằng những tiếng quát mắng nghiêm nghị của thầy hiệu trưởng.
"Giữa bạn học với nhau, các em nếu có mâu thuẫn gì có thể nói cho phụ huynh, nói cho giáo viên trong trường biết, vì sao lại thích tự mình giải quyết bằng những cách thức sai lệch như vậy chứ?"
"Lại còn đăng lên mạng! Các em có biết chuyện này đã gây ra ảnh hưởng xấu thế nào cho trường ta không hả?"
"Đoạn video, còn cả bài đăng đó nữa, không chỉ lan truyền trên diễn đàn của trường mà còn xuất hiện cả ở trên những trang web của các trường học khác nữa. Nếu như không phải là bọn họ giải quyết nhanh chóng, xóa đi dòng bài đăng ở trên diễn đàn đó, hơn nữa còn lệnh cho các giáo viên khác thông báo tới từng lớp nghiêm cấm việc xem video liên quan đang lan truyền ở trên mạng đó, thì chỉ e là sẽ nhận được cuộc điện thoại từ bộ giáo dục."
Đối diện với cơn thịnh nộ của thầy hiệu trưởng, ý thức được sự việc có thể là thật giống với những lời mà Tô Bối đã nói trước đó, không hề đơn giản như vậy, trong lòng mấy người Chu Hồng Mai bắt đầu sợ hãi.
Không thể không thừa nhận, nhìn thấy bài đăng ở trên mạng đó, còn nữa, tất cả mọi người đều mắng chửi Tô Bối, trong lòng Chu Hồng Mai liền thấy rất sảng khoái, thế nhưng cô ta không ngờ mình lại gặp phải phiên phức nhanh như vậy rồi.
Bài đăng đó thật ra là không phải do cô ta tải lên, hơn nữa đoạn clip đó rõ ràng không phải quay bằng máy của cô ta.
Rốt cuộc là do tiện nhân nào làm chứ?
Rõ ràng cô ta đã xóa hết rồi, lại có kẻ dám không nghe lời cô ta. Đợi cô ta đi xuống biết được kẻ nào làm, nhất định sẽ cho kẻ đó đẹp mặt.
Trong mắt Chu Hồng Mai lóe lên một tia tàn khốc.
Vẫn may ở trong đoạn video đó chỉ nghe thấy tiếng bọn họ mắng chửi Tô Bối, nhìn thấy Tô Bối đang bị đánh, nhưng không nhìn thấy mặt của bọn họ.
"Thầy Trần, sự việc phát tán ở trên mạng đó không phải do bọn em làm đâu, em cũng không hề biết chuyện này là như thế nào."
Chu Hồng Mai là người cất tiếng nói đầu tiên, mấy nữ sinh ở phía sau cũng vội vàng phụ hoạ ra vẻ như bản thân không hề biết đến chuyện này.
Nghe vậy, tay hiệu trưởng Trần đập "bành" một cái lên mặt bàn:
"Vậy các cô nói xem là trường học vu oan cho các cô sao? Trong quá trình mấy người các cô lôi Tô Bối đến nhà vệ sinh, camera an ninh đã quay lại rõ mồn một rồi."
Mấy người Chu Hồng Mai:...
Thấy mấy nữ sinh đó cúi đầu, không nói thêm gì nữa, thầy hiệu trưởng lại chuyển sang nhìn Tô Bối ở bên cạnh, sắc mặt có chút khó coi.
Điểm phiền phức của chuyện này không nằm ở mâu thuẫn giữa mấy học sinh với nhau mà nằm ở việc chuyện này sau khi bị loan tin trên mạng sẽ gây ra ảnh hưởng và áp lực dư luận cho nhà trường.
Còn nguồn cơn của chuyện này chắc chắn chính là do mấy nữ sinh ở trước mặt này rồi.
"Tô Bối, tôi nghe giáo viên chủ nhiệm lớp của em nói, thành tích học tập của em rất khá, em nên trân trọng tất cả những thứ hiện tại mình đang có, cố gắng học tập chứ đừng dồn hết tâm trí vào những thứ không đáng."
Lời của thầy hiệu trưởng, Tô Bối càng nghe càng thấy sai, quả nhiên, lại nghe thấy thầy hiệu trưởng tiếp tục nói:
"Hoàn cảnh của nhà em thầy cũng nghe nói rồi, nếu trong cuộc sống có gặp khó khăn gì, có thể trưng cầu sự giúp đỡ từ phía nhà trường và xã hội, đừng tự cho bản thân mình là giỏi, có thể giải quyết được mọi việc, nếu như những hành vi đó của em là vì muốn ăn miếng trả miếng, so bì hư vinh một cách mù quáng thì càng không nên."
"Em không làm.”
Tô Bối từ đầu đến cuối luôn cúi đầu, lặng lẽ không nói câu nào, cuối cùng cũng đã lên tiếng.
"Những việc liên quan ở trong bài đăng đó, hoàn toàn sai sự thật."
Tô Bối ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng về phía thầy hiệu trưởng, nói rõ từng câu từng chữ: "Hay là nhà trường, cũng như thầy Trần, thầy tin vào những tin đồn thất thiệt ở trên mạng kia?"
"Cái này...
Hận nỗi, câu hỏi ngược lại này của Tô Bối lại khiến cho thầy hiệu trưởng á khẩu không nói lại được lời nào.
Cái này không thể trách ông ta dễ dàng tin vào lời đồn, học sinh ở trong trường này tốt xấu lẫn lộn, hơn nửa lại là thạch sanh thì ít lý thông thì nhiều, học sinh không học hành đàng hoàng cũng không phải là chuyện chưa từng xảy ra, hai năm trước tại trường trung học ở bên cạnh đã cùng lúc xảy ra trường hợp học sinh phá thai ở một phòng khám dởm, tử vong do tai nạn ngoài ý muốn.
Với cương vị là hiệu trưởng, chính xác là ông ta không nên dùng cái nhìn phiến diện để nhìn nhận, phân biệt đối xử với bất kỳ một học sinh nào, hơn nữa, sự trong veo trong đôi mắt của Tô Bối quả thật là rất khó để khiến cho người ta đánh đồng rằng cô bé có liên quan đến những chuyện như vậy.
Mấy nữ sinh cá biệt đứng ở bên cạnh chứng kiến cảnh tượng này, khuôn mặt hiện ra sự kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình.
Tô Bối này được lắm, lẽ nào không thấy đám người chị Mai bọn họ ở trước mặt thầy hiệu trưởng sợ run đến vậy sao? Vậy mà Tô Bối này lại còn dám nói chuyện với thầy hiệu trưởng như vậy?
Nếu như không phải ở phe cánh đối địch nhau, thì một người trong số đám nữ sinh cá biệt kia cũng muốn tặng cho Tô Bối một like ngay tại chỗ.
"Đó không phải là mâu thuẫn giữa học trò, mà là bọn họ đơn phương sử dụng bạo lực hành hung em, hành vi của bọn họ đã đủ để cấu thành nên tội trạng cố ý gây thương tích, đoạn video này chính là bằng chứng tốt nhất."
"Ngoài ra, bài đăng tin ở trên mạng đó đã gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến thanh danh của em, em cũng có thể đi kiện vì tội cố ý bịa đặt, phỉ báng danh dự mà bọn họ đã làm."
Tô Bối lại chỉ vào đám người Chu Hồng Mai rồi nói.
Bị Tô Bối chỉ vào, mấy nữ sinh cá biệt kia liền cuống lên, nói:
"Cậu nói láo! Bài đăng đó không để lại tên người đăng, ai cũng có thể đăng được, hơn nữa chuyện cậu vì tiền cái gì cũng có thể làm mọi người trong lớp đều nói, cậu dựa vào cái gì mà nói những bài đăng đó là do chúng tôi đăng chứ?"
Nghe vậy, Tô Bối cười nhạt một tiếng.
Do không biết là tin của người nào đăng, Tô Bối không ngần ngại mà nhìn mấy nữ sinh ngỗ ngược này, nói:
"Có phải các cậu cho rằng tùy ý đăng ký một ID nặc danh thì sẽ không có cách nào để tra ra được ai là người đăng tin đồn đó sao?"
Lúc này, đứng lẫn ở trong đám người đó còn có Từ Sam Sam trước đó vốn còn đang mừng thầm, trong lòng đột nhiên hoảng sợ:
"Lẽ nào không phải sao?"
"Đương nhiên là không phải."
"Chỉ cần đã từng làm thì sẽ để lại dấu vết."
Trong bốn năm ở dị giới đó, Tô Bối đã đọc rất nhiều sách, trong số đó có bao gồm mấy cuốn "Hồng Khách". Chỉ cần cho cô nàng một chiếc máy tính thôi, cô tự tin rằng mình có thể điều tra ra được ai là người đã đăng bài đăng này chỉ trong vòng 5 phút đồng hồ. (Hồng Khách: hacker)
"Có bản lĩnh như thế, vậy thì cậu đi điều tra đi."
Chu Hồng Mai không phục bèn nói.
Dù sao thì tin đó cũng không phải do cô ta đăng, Tô Bối muốn điều tra thì cứ điều tra, vừa hay cô nàng cũng muốn xem xem là tiện nhân nào bỉ ổi muốn đổ tội lên đầu ta.
"Trật tự! Gọi các em qua đây để giải quyết vấn đề, không phải là để các em càng thêm xung đột!"
Thầy hiệu trưởng ngắt lời cả hai bên.
"Vậy, nhà trường chuẩn bị giải quyết thế nào?"
Tô Bối hỏi.
Câu hỏi của Tô Bối liền làm khó thầy hiệu trưởng.
Vốn dĩ, về chuyện này, nhà trường dự định gọi học sinh hai bên đến văn phòng để nghiêm khắc phê bình, sau đó cho mấy học sinh đó biết được tính nghiêm trọng của sự việc là được, đến lúc đó lại để cho mấy nữ sinh đó viết lại một bản tường trình, trình bày rõ toàn bộ chuyện này chỉ là do hành vi bốc đồng của bọn họ, có lẽ sẽ không ảnh hưởng quá lớn tới danh tiếng của nhà trường. Thầy Trần vốn tưởng rằng học sinh đều rất dễ dạy dỗ, nhưng rõ ràng lại không ngờ được rằng Tô Bối lại cứng đầu như vậy.
"Trước đó em đã nói rồi, hành vi của mấy người Chu Hồng Mai đã đủ để cấu thành tội cố ý gây thương tích, nếu như nhà trường không xử lý, em cũng có thể tự đi báo cảnh sát."
"Em,..."
Lời của Tô Bối khiến cho thầy hiệu trưởng nghẹn lại:
Nếu thật sự học sinh này làm lớn chuyện ở đồn cảnh sát, vậy thì chẳng phải là càng khó xử lý hơn rồi sao?
"Gấp gì chứ? Chuyện này nhà trường đương nhiên sẽ xử lý."
Chiều hôm đó, phụ huynh của mấy người Chu Hồng Mai đã bị mời tới trường.
Nghe nói nhà trường gọi mình tới là vì chuyện con cái mình đánh nhau, mấy phụ huynh này tỏ ra rất không vui.
"Thầy giáo, có chuyện gì thì nói trong điện thoại chẳng phải là xong rồi sao, làm gì mà còn phải gọi chúng tôi tới trường chứ."
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận