Trương Hạo lấy tiền xong vốn cho rằng chuyện này đã kết thúc, nhưng dần dần phát hiện không đúng.
Ban đầu, đồ đạc trong nhà anh ta thường xuyên bị thứ gì đó lục tung, nhưng không mất đồ nên anh ta cũng không để ý.
Tự an ủi mình phải tin vào khoa học.
Đêm qua anh ta đi ngủ, mơ thấy có cái gì đó đè lên người mình, còn há miệng cắn mình.
Giấc mơ đó quá chân thật, sau khi tỉnh lại anh ta còn cảm thấy đau cổ. Trương Hạo chạy đi soi gương, sau đó anh ta thật sự nhìn thấy trên cổ có hai hàng dấu răng.
Vết thương không nông, còn cắn ra máu.
Trương Hạo chưa bao giờ gặp phải loại chuyện này, lập tức sợ tới hồn phi phách tán, vừa hay doanh nhân kia gọi điện thoại mời anh ta đi một chuyến, nói tình hình của con trai mình gần đây còn nghiêm trọng hơn so với trước kia.
Anh ta vừa nghe liền biết lần này đã gặp chuyện thật rồi, làm gì còn có tâm tư giúp người khác, đến mình còn sắp mất mạng đây này.
Có tiền thì sao, đầu tiên phải còn mạng để tiêu chứ!
Vết răng kia cắn vào động mạch của anh ta, sâu thêm chút nữa là toi đời rồi, chảy máu hết cả một giường.
Cho nên, xử lý đơn giản một chút đã lập tức chạy tới đây.
Trương Hạo vạch áo ra, cho nhóm người xem vết thương.
“Doanh nhân kia tăng tiền lên tới 1 triệu, ngài đi xem một chút đi.”
Thấy cô không trả lời, anh ta cắn răng nói: “Nếu như ngài có thể cứu tôi, tôi bằng lòng làm gì cũng được! Nhất định sẽ báo đáp ngài.”
Anh ta chắc chắn người này có cách, bằng không hôm đó cũng sẽ không nhìn thấy thứ đi theo anh ta.
Lâm Uyển Ương gật đầu nói: “Tôi thật sự còn có việc, sân sau còn chưa dọn cỏ với cả quét dọn, giao cho anh đó.”
Trương Hạo: “Hả?”
Lâm Uyển Ương: “Có vấn đề gì sao?”
“... Không thành vấn đề, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Diêu Mộ có chút muốn cười, Lâm chưởng môn thật đúng là biết bắt tráng đinh.
Lâm Uyển Ương bảo Trương Hạo và Diêu Mộ ở lại đạo quán, cô và sư huynh đệ xuống núi xem thử.
Lần này cô không cầm Thất Tinh Kiếm, mà mang theo gương đồng tịch thu được từ chỗ lão đạo.
Gương đồng này chẳng những có thể trấn áp quỷ phách, còn có thể khiến tà túy hiện hình.
Hai hàng dấu răng trên cổ người nọ, nhìn như là dấu thú.
Lâm Uyển Ương cũng không sốt ruột, cơm nước xong vừa hay vận động để tiêu hóa, cô chậm rãi đi xuống núi.
Phong cảnh dọc theo con đường này không tệ.
Ở chung một khoảng thời gian, Tạ Văn Dĩnh cảm thấy đã khá hiểu về cô, biết đối phương bình thường hay nóng vội.
Hôm nay ngược lại có chút khác thường, trở nên chậm rãi vô cùng.
Cậu ấy ngẫm nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì nắm chắc phần thắng? Hôm nay cô còn không cầm theo kiếm.
Xe buýt dừng lại ở bến, Lâm Uyển Ương lúc này mới cất điện thoại di động đi.
Gần đây cô say mê một trò chơi điện tử, lúc giết thời gian thích chơi mấy ván, bởi vì tiếp xúc không lâu nên còn đang trong giai đoạn hơi nghiện.
Trò chơi này là Diêu Mộ cực lực giới thiệu.
Lúc đầu Lâm Uyển Ương không hiểu chút gì, nhưng dòng ý thức và tốc độ tay của cô rất lợi hại.
Dù sao, quái thật cô cũng đã đánh qua vô số lần, mấy thứ quái giả này đánh vài lần là có thể tìm được điểm chung.
Chỉ với thời gian một buổi sáng, Lâm Uyển Ương đã bắt đầu lên tay rõ rệt.
Diêu Mộ lúc ấy còn sốc thấy rõ.
Nếu không phải anh ấy chứng kiến cô tiến bộ từng chút một, quả thực sẽ nghi ngờ đối phương là cao thủ mở nick clone.....
Lúc đấy, nếu có khách hành hương đẩy cửa đạo quán ra, nhìn thấy mấy người ngồi ở hành lang bên ngoài Thiên Sư Cung chơi game, nhất định cũng sẽ cảm thấy bị sốc.
Địa chỉ của người ủy thác ở khu biệt thự, xuống xe còn phải đi hơn mười phút.
Ba người đến cửa khu dân cư, Tạ Văn Dĩnh lúc này mới lấy di động ra, gọi điện thoại cho đối phương.
Cậu cúp điện thoại, mấy người đứng tại chỗ đợi chừng mười phút liền nhìn thấy xe buýt đưa đón của khu dân cư chạy tới.
Tới đón bọn họ chính là trợ lý của doanh nhân, tuy có hơi kinh ngạc vì vị đại sư này hơi trẻ tuổi một chút, nhưng cũng không tỏ vẻ nghi ngờ.
Ngược lại còn nói rất nhiều lời khen ngợi, Lâm Uyển Ương nghe được ý tứ trong lời nói, bọn họ đều đặt hết tất cả hy vọng lên người mình.
Không cứu không phải là người.
Trương Hạo tuy rằng không có bản lĩnh thật sự, nhưng nhờ phúc của hai tấm bùa lần trước, coi như cũng phát huy chút tác dụng, bên này còn rất tin tưởng người đối phương giới thiệu.
Nếu Trương Hạo nói là cao nhân, vậy chắc chắn sẽ không sai.
Mấy người cùng nhau ngồi lên xe đưa đón của khu dân cư.
Từ Ba và vợ dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, từng chút từng chút xây dựng sự nghiệp, hiện tại là doanh nhân nổi tiếng địa phương.
Vợ chồng bởi vì bận rộn làm ăn, cho nên có chút xa cách thiếu dạy dỗ đối với đứa con trai duy nhất.
Bởi vì là con trai độc nhất, bình thường cũng không ở bên cạnh đối phương, cho nên yêu cầu về phương diện vật chất bọn họ đều sẽ tận lực đáp ứng.
Đợi đến khi hai vợ chồng phát hiện con trai mình vật chất dư dả nhưng tinh thần mệt mỏi thì đã muộn.
Dù sao cũng là con nhà mình, không nuông chiều sao được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận