Bà Từ nhìn thấy thảm trạng của con trai, nhịn không được nhào tới bên giường bắt đầu khóc: “Rốt cuộc vì sao muốn hại con trai tôi, nó đã làm sai cái gì, nó vẫn chỉ là một đứa trẻ mà!”
Lâm Uyển Ương nhìn sang: “Bọn họ làm là đạo tràng giáng thần trừ tà, đây không phải quỷ phách gì, đương nhiên là vô dụng.”
Từ Ba nghe đối phương nói như vậy, vội vàng hỏi: “Vậy cô biết nguyên nhân con trai tôi biến thành như vậy đúng không, cô nhất định có biện pháp hóa giải đúng không?”
Lâm Uyển Ương có vài phần không kiên nhẫn: “Nguyên nhân tôi biết, chẳng lẽ hai người không biết sao?”
Những lời này hỏi ra, căn phòng đột nhiên yên tĩnh lại.
Bà Từ lau nước mắt, thanh âm có chút kích động nói: “Chúng tôi có thể biết cái gì chứ, nếu biết còn có thể mời các người tới?”
“Phật gia có câu nhân quả báo ứng, Đạo gia có một cách nói không khác mấy, gọi là thiên đạo tuần hoàn.” Lâm Uyển Ương bình tĩnh nhìn đối phương: “Ông thật sự không biết, tôi cũng không có cách.”
Từ Ba sửng sốt, không ngờ đối phương lại nói như vậy, ông ta cắn răng hỏi: “Lời này của cô là có ý gì?”
Lâm Uyển Ương nói: “Có lẽ tôi nên hỏi vợ con ông một chút.”
Từ Ba quay đầu nhìn vợ mình, thần sắc kích động hỏi: “Tú Mai, có phải cô có chuyện gì giấu tôi không? Con trai đã thành như vậy rồi, cô biết nguyên nhân vì sao không nói sớm!”
Bà Từ thân thể run rẩy, nhỏ giọng nức nở nói: “Tôi cho rằng sẽ không sao cả, Tử Kiệt cũng không hại người, cái này làm sao có thể...”
Từ Ba cất cao giọng: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô nói đi!”
Bà Từ ngậm miệng không nói, vẻ mặt đau khổ.
Từ Ba lại nhìn về phía con trai trên giường, mở miệng hỏi: “Rốt cuộc con đã làm chuyện gì?”
Biểu cảm của Từ Tử Kiệt đầu tiên là có chút mê mang, sau đó dần dần tràn đầy sợ hãi, hắn ta mở miệng run rẩy nói: “Con chỉ nuôi chết mấy con vật, những thứ khác cũng không có làm gì...”
Hắn ta nói xong câu đó, lại bắt đầu đau đớn cả người, lăn lộn trên giường.
Bác sĩ bên cạnh tiêm cho hắn ta một liều an thần.
Từ Ba có chút không hiểu lắm, quay đầu hỏi: “Không phải chỉ là nuôi chết thú cưng sao, chuyện đó thì có gì chứ.”
Lâm Uyển Ương nở nụ cười: “Nuôi chết thú cưng, có lẽ ông nên xem máy tính và điện thoại di động của con trai mình.”
Từ Ba vội vàng gọi trợ lý, lấy máy tính và điện thoại di động của con trai tới.
Máy tính có một tập tài liệu đặc biệt, gọi là “Hay ho”, Từ Ba nhấn vào liền cảm thấy dạ dày không thoải mái.
Bởi vì hình ảnh quá đẫm máu.
Ông ta làm sao tưởng tượng được con trai mình lại có loại sở thích này, hành hạ đến chết mấy con thú như chó mèo.
Trong điện thoại còn có video quay lại.
Trợ lý của Từ Ba là người đầu tiên phản ứng: “Một tháng trước, Weibo chính thức của Hiệp hội bảo vệ động vật đã phát hiện và lên ấn một người, người kia ba lần tới chỗ bọn họ đăng ký nhận nuôi động vật hoang dã nhưng đều từ chối không cho thăm lại, sau đó bọn họ bất ngờ phát hiện những động vật đó đều bị đối phương ngược đãi đến chết, lúc ấy còn có mấy tấm hình, rất chấn động lên cả hotsearch, có điều sau đó cũng không lộ ra là ai, cứ như vậy mà im ắng kết thúc.”
Trợ lý sở dĩ nhớ rõ ràng như vậy, là bởi vì anh ta cũng comment trên dòng weibo này, mắng người nọ.
Ngay lúc đó dòng bình luận còn hot và được like nhiều nhất, hình như chính là muốn cho cái tên súc sinh ngược đãi đó, cũng nếm thử cảm giác bị người ta lột da lúc sống.
Không nghĩ tới câu nói lòng đầy căm phẫn kia, vậy mà đã thành sự thật, trợ lý lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Từ Ba vẻ mặt khiếp sợ, hỏi bà xã đang nằm bên giường khóc: “Có phải như vậy không?”
Bà Từ gật đầu: “Tôi vốn cho rằng không có việc gì, sao lại như thế...”
Lúc ấy chuyện kia bị truyền thông chú ý tới, mắt thấy sắp bị bại lộ, vẫn là bà ta đưa tiền đi giải quyết.
Đe dọa các tình nguyện viên muốn phơi bày, cũng bỏ tiền xóa bài viết trên mạng.
Tuy rằng con trai ngược đãi động vật, bà ta cũng không thể chấp nhận, nhưng không thể để tin tức bị bại lộ, hủy đi tiền đồ của đối phương.
Trợ lý cảm thấy cả người phát run, bà Từ bình thường ăn chay niệm Phật, trong nhà còn thỉnh tượng Phật về cung phụng, sao có thể làm ra loại chuyện này.
Sợ là niệm nhiều kinh hơn nữa cũng vô dụng… Đây là Phật khẩu tâm xà.
Bà Từ từ bên giường đứng dậy, tóm lấy tay chồng: “Anh nhất định phải nghĩ cách cứu con trai, Tử Kiệt còn trẻ như vậy, còn chưa kết hôn sinh con, nó không thể có chuyện gì.”
Tạ Văn Dĩnh cười lạnh một tiếng.
Đã gần ba mươi rồi, còn là một đứa trẻ, thật sự là đáng đời.
Những bức ảnh kia sớm nhất là vào bốn năm trước, nhìn quy mô ít nhất đã hành hạ đến chết trên trăm con vật.
Có con là nhận nuôi, còn có con là tự mình mua và bắt được trên đường.
Từ Ba tuy rằng tức giận, nhưng khi tỉnh táo lại cẩn thận suy nghĩ một chút, chuyện cấp bách trước mắt vẫn là phải cứu con trai, ông ta quay đầu nói: “Đại sư, cô có thể nghĩ cách không?”
Lâm Uyển Ương: “Tôi có thể nghĩ cách, nhưng không đảm bảo nhất định có hiệu quả.”
Từ Ba: “Vậy làm phiền đại sư rồi.”
Lâm Uyển Ương: “Được rồi, ông trả tiền trước đi, 1 triệu tệ, tuy không đảm bảo hiệu quả nhưng tiền vẫn phải thu.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận