Cô đứng dậy ra hiệu, Đông Lâm Húc liền đi tới, khuôn mặt giống như không có dây thần kinh cười, cũng không có cảm xúc, chỉ có thể nhìn ra trong ánh mắt anh ta lúc nhìn thấy Tố Tố rất vui mừng, giống như nhìn thấy người thân.
“Xin lỗi đã để cô chờ lâu.” Đông Lâm Húc giọng lạnh tanh mở miệng, may là Tố Tố đã được nhắc nhở trước nên cũng không để ý lắm, cười nói: “Tôi cũng vừa mới đến, anh Đông ngồi đi.”
Đông Lâm Húc cũng không vòng vo, ngồi xuống trực tiếp hỏi, “Xuyên có nói cô có chuyện muốn tôi giúp một tay, có chuyện gì, cứ mở miệng.”
Hả? Tố Tố trợn tròn mắt, hóa ra Đông Lâm Húc bị Sở Lăng Xuyên lừa đến đây sao, muốn cô giải thích thế nào đây “Xin lỗi tôi đến muộn.”
“Tiểu Chu!” Tố Tố như nhìn thấy cứu tinh, cô nói chuyện với Đông Lâm Húc kiểu gì cũng thấy rất gian nan, có cảm giác muốn chạy trốn thật nhanh, liếc nhanh Tiểu Chu, cô vội nói “Em đừng vội, ngồi nghỉ một lát đã.”
Con ngươi Đông Lâm Húc nhìn lướt qua Tố Tố rồi lại nhìn Tiểu Chu, hình như nhìn ra rồi, Tố Tố nuốt nước miếng đánh ực, lấy can đảm giới thiệu: “Anh Đông, đây là đồng nghiệp của tôi, Chu Hiểu. Đây là bạn của chồng chị, Đông Lâm Húc.”
“Chào cô.” Đông Lâm Húc lạnh lùng khạc ra hai chữ, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt cũng lạnh, khiến người ta cảm thấy như đang ở trong một đống băng vào mùa đông, lạnh quá đi, thật là lạnh chết người không đền mạng mà.
Tiểu Chu thấy sao người đàn ông này lạnh dữ vậy, hơn nữa ánh mắt còn rất dọa người, không phải An Nhược Tố định khảo sát năng lực chịu đựng của trái tim cô chứ, cô hơi sửng sốt mới nói: “Đông tiên sinh, rất hân hạnh được gặp anh.”
Không khí có vẻ lạnh, Tố Tố tích cực khuấy động bầu không khí. Nhưng là năng lực khuấy đảo của cô thấp kém hay trường khí lạnh của Đông Lâm Húc quá mạnh mẽ mà cuộc nói chuyện vẫn tẻ ngắt, có lẽ là cô ở đây không tiện, “Tôi… tôi đi toilet một lát, hai người cứ nói chuyện đi nhé.”
Tiểu Chu níu kéo Tố Tố, cô (Tố Tố) chạy rồi thì cô (Tiểu Chu) phải làm thế nào, hai người giằng co mãi cũng không phải cách hay, vậy không phải hỏng bét sao, cô đành há miệng nói láo, “Toilet hỏng rồi.”
Tố Tố tròn mắt nhìn Tiểu Chu, Tiểu Chu vội nói: “Em lúc nãy vừa đi, nên biết.”
Tiểu Chu cô được lắm, ác quá đi, cắt đứt đường lui của mình rồi, Tố Tố chì đành ở lại tiếp tục làm bóng đèn, lúc này Tiểu Chu mới mạnh bạo lên tiếng: “Đông tiên sinh… cũng là làm lính?”
“Phải.”
“Hộ khẩu ở đây?”
“Phải.”
“Tố Tố nói anh là trung tá?”
“Phải.”
“Anh… chỉ biết nói phải thôi hả?”
“Phải.”
Tố Tố đơ luôn, Tiểu Chu cũng cạn lời. Tiểu Chu thấy người đàn ông này không hợp khẩu vị của cô, nói chuyện với anh ta rất áp lực, đúng lúc này thì điện thoại di đông vang lên, cô vội bắt máy, sau đó xin lỗi đi ra ngoài nghe máy.
Sau một lúc quay lại mặt áy náy nói, “Tố Tố, Đông tiên sinh, tạm thời tôi có việc gấp nên phải đi trước, thật xin lỗi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Tố Tố và Đông Lâm Húc đồng thời nói xong, Tiểu Chu đã xoay người đi, Tố Tố hơi quẫn bách, “Anh Đông, thật xin lỗi, chắc anh cũng nhìn ra rồi, tôi cũng không biết là anh Xuyên lại không nói cho anh, anh ấy chỉ có ý tốt thôi, anh đừng giận anh ấy nha.”
“Tôi hiểu, cám ơn.” Đông Lâm Húc nói dứt khoát lưu loát, giọng nói không mang theo một tia cảm xúc, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy Đông Lâm Húc mất hứng bởi vì bị người ta lừa đi xem mắt.
Có điều Tố Tố cũng coi như không tầm thường, nghĩ thầm chắc là anh ta không tức giận đâu, quan hệ giữa Sở Lăng Xuyên và Đông Lâm Húc tốt như vậy, có khi anh ta còn hiểu rõ Sở Lăng Xuyên hơn cả mình.
Hai tay Tố Tố đặt trên đùi, xoắn chung một chỗ, rất gian nan mở miệng: “Anh Đông, tôi có thể nói ý kiến cá nhân của mình không?”
“Nói.”
“Lúc anh thấy một cô gái, có thể mỉm cười chút xíu được không?” Tố Tố kinh hồn bạt vía xem xét nét mặt Đông Lâm Húc, cảm thấy mặt anh ta vẫn lạnh như băng, lại tiếp tục nói: “Hoặc là đừng lạnh mặt như vậy… sẽ làm các cô gái bỏ chạy mất dép.”
Cuối cùng Đông Lâm Húc cũng có chút động đậy, anh hơi nhíu lông mày, trong mắt lóe lên nghi ngờ, “Tôi có nghiêm mặt sao?”
“Có! Đâu chỉ có nghiêm mặt.” Tố Tố rất thẳng thắn trả lời, còn đưa hai tay ra, “Anh xem, tôi đang nói chuyện với anh cũng thấy căng thẳng đây này.”
Quả nhiên trong lòng bàn tay Tố Tố đều là mồ hôi, khóe môi Đông Lâm Húc có vẻ như khẽ nhếch lên một tí, tựa hồ đang cười, “Cô có biết biệt danh của Sở Lăng Xuyên không?”
“Hả?” Sao lại nói đến Sở Lăng Xuyên rồi, cô lắc đầu, tò mò, “Không biết, là gì vậy?”
“Diêm Vương mặt lạnh.” Đông Lâm Húc lạnh lùng khạc ra bốn chữ, Tố Tố suýt nhảy dưng lên, trợn to hai mắt, cực kỳ kinh ngạc, cuối cùng nở nụ cười, “Anh ấy là Diêm Vương mặt lạnh, còn tôi là Hoàng Hậu mặt lạnh đấy.”
Đông Lâm Húc lại nói: “Ừ, xứng đôi.”
What? Tố Tố nhíu mày, “Anh Đông, cái này có tính là đang nói đùa không vậy?”
“Cũng được đấy.” Đông Lâm Húc nói xong nhìn đồng hồ, “Tố Tố, cảm ơn cô và Sở Lăng Xuyên. Không còn việc gì nữa thì tôi đi trước. Hôm nào tụ họp.”
“À, được.”
Đông Lâm Húc đi rồi Tố Tố mới trở về nhà, gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên báo cáo tình huống, cô tưởng anh sẽ chê làm việc không có hiệu quả, ai ngờ thế nhưng anh bảo tiếp tục cố gắng.
Được rồi, cô tiếp tục cố gắng, chỉ là cái chuyện mai mối này thật khó thực hiện, nhưng vì anh em của Sở Lăng Xuyên, cô đành liều mạng thôi.
Ngày nghỉ qua đi Tố Tố lại đi làm như bình thường, Tiểu Chu đánh giá khuôn mặt Đông Lâm Húc giống như Lý Thạch, mặc dù đẹp trai, nhưng vừa đen vừa lạnh lùng, khiến người ta không biết nói gì, không hợp khẩu vị của cô ấy. Xem ra chuyện của Đông Lâm Húc và Tiểu Chu ít có hy vọng rồi.
Ngày mồng một tháng năm qua đi, sắp đến sinh nhật Tố Tố, hôm đó lại vào cuối tuần nên có lẽ Sở Lăng Xuyên sẽ trở lại, Tố Tố không thể không nghĩ đến mới vừa kết hôn, sống cùng anh những ngày lãng mạn, rung động khó quên.
Cô mong đến sinh nhật mình, mong đến ngày được gặp anh, trời gian trôi một cách chậm chạp, rốt cuộc cũng đến thứ sáu, buổi sáng mẹ và cha đã chúc mừng sinh nhật cô rồi, dĩ nhiên có cả bạn tốt, đồng nghiệp chúc mừng, chỉ là thế nhưng Sở Lăng Xuyên không có gọi điện thoại, có phải anh quên không?
Tố Tố nghĩ nếu đến buổi tối anh mà còn không gọi cho cô, cô sẽ không bỏ qua, nhất định sẽ gọi hỏi tội, hừ hừ, để cho anh không chịu được, trở về ngoan ngoãn chịu phạt.
Không, lần này cô phải làm khôn khéo một chút, về nhà xem trước, lỡ anh lại chuẩn bị giống ngày kỉ niệm kết hôn, đã sớm có quà tặng để trong phòng, phòng ngừa khi anh bận không để ý tới cô.
Cuối cùng cũng tan việc, cô vội vã ra cổng trường, tìm kiếm bóng dáng anh, thế nhưng không có. Anh chưa trở về, còn muốn cô vui mừng gì chứ?
Được rồi, cô cực kì không thích cảm giác này cho nên gọi điện thoại cho anh nhưng không ai nghe máy, người này lại giở trò gì đây?
Cô đang cau có nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt thì nhận được một tin nhắn của Sở Lăng Xuyên gửi đến: “Vợ, về nhà trước đi, một lát nữa anh sẽ về.”
Có lẽ anh đang trên đường về, cô lập tức bắt xe về trước.
Về đến nhà, cô vừa mới mở cửa, khi đang đổi giày để đi vào nhà lại có người đứng trước mặt chắn tầm nhìn, cô ngẩng đầu lên, là Sở Lăng Xuyên, cô trừng mắt, thì ra anh đã sớm về đến nhà: “Anh về rồi à, em còn tưởng là anh đang đi trên đường.”
“Nhắm mắt!”
“À?” Cô ôm lấy cổ anh, “Tiểu Lăng Xuyên, anh lại làm cái gì mà bí mật như vậy?”
“Đây là mệnh lệnh, không hỏi nhiều.” Gương mặt tuấn tú của Sở Lăng Xuyên rất nghiêm túc, anh bịt kín hai mắt cô, một tay khác ôm lấy hông cô dẫn vào bên trong.
Cô cái gì cũng không nhìn được, bị anh mang đi thẳng vào bên trong, cô có chút tò mò, không nhịn được hỏi: “Cái gì mà làm bí mật vậy?”
Sở Lăng Xuyên kéo cô ngồi xuống ghế sofa, sau đó buông tay, một phòng đầy hoa tươi rơi vào mắt Tố Tố. Trên đất có một hàng chữ xếp bằng hoa màu vàng, xung quanh được rải đầy cánh hoa màu đỏ, mỗi đóa hoa đều xinh đẹp vô cùng.
Tố Tố nhìn từng chữ trên mặt đất: “Bảo bối, sinh nhật vui vẻ!”
“Bảo bối, thích không?” Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố vào trong ngực, con cố ý đưa mặt lại gần, Tố Tố không nhịn được cười, cô quay đầu lại in lên má anh một nụ hôn
“Thích. Chờ đã, để em chụp hình.”
Tố Tố cầm máy ảnh ghi lại vài kiểu của cô và anh, chụp rất nhiều sau đó mới ngồi lại trên ghế sofa nhìn quà sinh nhật.
“Sở Lăng Xuyên.” Tố Tố kích động xong lại nghĩ ra một vấn đề, “Cái người này, hoa anh lấy ở đâu vậy, thật là lãng phí. Lại phải ném đi luôn, đáng tiếc.”
Sở Lăng Xuyên uống một ngụm nước, ôm lấy cô, vừa hôn vừa thâm trầm nói: “Bảo bối, không tốn tiền, anh đi lên núi hái lúc chiều.”
“Anh mua cái này à?”
“Ừ.” Sở Lăng Xuyên nói xong môi lại rơi lên cổ Tố Tố, Tố nhìn vòng tay của mình mà đau lòng, “Tốn không ít tiền chứ?”
“Em không cần biết!” Sở Lăng Xuyên giả vờ tức giận, lật người đè Tố xuống, hung hăng hôn lên môi cô.
“Em còn chưa tắm….” Tố Tố khó khăn mở miệng, nhưng Sở Lăng Xuyên đã cởi hết quần áo cô, giọng nói khàn đục vì dục vọng, “Xong rồi tắm.”
“Cửa sổ… ô….. Rèm cửa sổ.” Chết tiệt, Sở Lăng Xuyên miễn cưỡng đứng dậy kéo rèm cửa sổ, Tố Tố đứng dậy định chạy nhưng tốc độ của anh nhanh hơn, cô bị bắt trở lại, một lần nữa bị anh đè trên sofa.
Quần áo của anh không bao lâu bị cởi ra vứt hết xuống đất rồi tiếp tục triền miên, trêu trọc, Tố Tố dần có phản ứng.
Hai người cuối cùng không thể kìm hãm được, quên hết tất cả, khi Sở Lăng Xuyên chuẩn bị cởi quần, cảm thấy có gì không đúng, dừng động tác lại, Tố Tố khẽ nghiêng đầu, thế nhưng Triệu Đình Phương đang kinh ngạc đứng trước cửa.
“A!” Tố Tố kêu lên một tiếng, đầu tiên khuôn mặt đỏ bừng, sau đó là trắng bệch.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận